Thời điểm Ân Tử Mạch đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa, cùng lúc, Lam Liệt đột nhiên tim đập nhanh, như là có lực đạo vô hình nào đó lôi kéo hắn xuống giường đi đến phía trước cửa sổ.
Lam Liệt đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhưng trừ bỏ một đám người đang đi đi lại lại, hắn không có nhìn thấy thứ gì đặc biệt.
Nhưng vừa rồi trong nháy mắt, trong lòng hắn hiện lên một trận rung động rất chân thật, giống như là vận mệnh đang kêu gọi hắn.
Lam Liệt đứng trước cửa sổ, thật lâu cũng không động, thẳng đến khi ở cửa vang lên tiếng kinh hô.
Một hộ sĩ chạy tới, nôn nóng nói: “Lam tiên sinh, cậu không cần nóng vội trong lòng! Tuy rằng cậu hôn mê một năm, nhưng hiện tại đều tỉnh lại rồi, đây là kỳ tích a! Có loại kỳ tích này phát sinh, cậu còn có cái gì vướng mắc trong lòng!”
Hộ sĩ lải nhải mà nói, chạy lại túm chặt Lam Liệt, thấy Lam Liệt vẫn luôn diện vô biểu tình mà nhìn ra bên ngoài, vì thế lại bắt đầu thiệt tình thực lòng mà khuyên giải an ủi, như là “Lam tiên sinh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lớn lên lại soái, quả thực là nhân sinh rất tốt” hay “Từ nơi này nhảy xuống mà nói khả năng sẽ ngã, ảnh hưởng đến khuôn mặt soái khí kia.” vân vân mây mây.
Lam Liệt: “……”
Thấy hộ sĩ còn muốn nói thêm, Lam Liệt lạnh mặt nói: “Ta không muốn đi tìm cái chết.”
“Đúng vậy, nhân sinh……” Hộ sĩ đột nhiên im miệng.
Lam Liệt không có tâm tình thưởng thức đủ mọi biểu tình biến hóa của nàng, xoay người hướng cửa đi đến.
“Lam tiên sinh, cậu muốn đi đâu?” Hộ sĩ vội hô.
Lam Liệt không có trả lời nàng, hắn muốn đi tìm nơi vừa rồi khiến hắn thấy rung động.
Cùng lúc đó, Ân Tử Mạch cũng hướng bên ngoài đi ra, đi theo phía sau y là biên tập Triệu Lam, nôn nóng bảo y trở về, nhưng Ân Tử Mạch trước nay đều không phải một người sẽ nghe người khác khuyên bảo, bướng bỉnh mà muốn rời khỏi nơi này.
Cứ như vậy, ở lầu sáu, Ân Tử Mạch cùng Lam Liệt gặp lại.
Sau đó, bọn họ đi lướt qua nhau.
Nhưng giây tiếp theo, Lam Liệt liền xoay người lại, giơ tay nắm lấy tay Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lam Liệt.
Lam Liệt lại ngơ ngác mà nhìn y, trên mặt biểu tình đã khiếp sợ lại vui sướng, khổ sở lại hạnh phúc, đủ loại tâm tình trong phút chốc đan xen vào nhau, làm hắn cơ hồ lệ nóng doanh tròng.
“Mạch Nhi, là ngươi sao?” Lam Liệt thanh âm có chút run rẩy, nhìn Ân Tử Mạch, hắn thật cẩn thận, lại đầy cõi lòng chờ mong hỏi một tiếng.
Ân Tử Mạch sửng sốt, gọi y là Mạch Nhi chỉ có hai người. Trừ bỏ ca ca y Ân Tử Uyên thì chỉ còn Lam Liệt.
Nhưng hiện giờ y xuyên qua đến thế giới xa lạ này, ca ca y cùng Lam Liệt hiển nhiên không có khả năng xuyên qua đây, Ân Tử Mạch cho rằng người này là người quen của chủ nhân thân thể cũ, liền giả vờ trấn định nói: “Ngươi là ai?”
“Ta là Lam Liệt a. Mạch Nhi, ta là Lam Liệt.” Lam Liệt nói tên của hắn. Bởi vì hắn cũng không xác định người trước mắt này đến tột cùng có phải Ân Tử Mạch hay không.
Hai người hiện giờ diện mạo đều đã khác, vừa rồi đi ngang qua nhau, trong nháy mắt kia, Lam Liệt lại cảm giác được một trận cực cường rung động, thời điểm xoay người, phát hiện người trước mắt mang theo một cỗ khí chất đặc biệt quen thuộc, đặc biệt là biểu tình trên mặt, thanh lãnh giống như là người hắn yêu đến si ngốc kia.
Hắn cầm lòng không được mà giơ tay kéo lại, hỏi.
Nhưng hắn trong lòng một chút chắc chắn đều không có. Hắn chính là dựa vào cảm giác kéo Ân Tử Mạch mà thành, hắn suy nghĩ, nếu hắn xuyên qua đây, có thể Ân Tử Mạch cũng xuyên tới đây?
Nghe được tên Lam Liệt, Ân Tử Mạch biểu tình quạnh quẽ rốt cuộc có một tia biến hóa, y mở to hai mắt nhìn Lam Liệt, tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong thanh âm vẫn có thể nghe ra một tia kích động: “Ngươi là……Lam Liệt kia sao?”
Lam Liệt trong lòng vui vẻ, tim thình thịch loạn nhảy, hắn run rẩy nói: “Thiên hạ đệ nhất, Mạch Nhi, ước định của chúng ta.”
“Anh là ai a? Cái gì thiên hạ đệ nhất?” Triệu Lam vẻ mặt “Ngươi là bệnh nhân tâm thần” biểu tình nhìn về phía Lam Liệt, phất tay đuổi người, nói, “Anh mau buông tay Tử Mạch ra, lại không buông, tôi sẽ kêu người tới đây.”
Ân Tử Mạch lại ngơ ngác mà nhìn Lam Liệt.
Thời điểm ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất, ta liền đi theo ngươi.
Đây là ước định của y cùng Lam Liệt.
Vì trừ bỏ Cố Thừa, y hạ cái ước định này, chỉ chờ Lam Liệt đánh bại Cố Thừa, y liền xuống tay chuẩn bị thống nhất võ lâm.
Ở cái quốc gia xa lạ này, xung quanh đều là người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, đột nhiên gặp người đã từng quen thuộc, mà người này, đã từng nói có thể vì y làm bất luận chuyện gì. Nếu đổi là người bình thường, đã sớm mừng rỡ như điên mà cười ra tiếng, cảm kích thượng đế dụng tâm, nhưng Ân Tử Mạch cảm xúc luôn luôn rất ít dao động, cho dù là hiện tại, y cũng chỉ là nhàn nhạt mà nhìn Lam Liệt, nói: “Ta là Ân Tử Mạch.”
Lam Liệt là người bình thường, cho nên hắn kích động mà hét lớn một tiếng, ở trước mặt Triệu Lam ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần mà dùng sức ôm lấy Ân Tử Mạch, nói: “Mạch Nhi, ta rốt cuộc tìm được ngươi!”
Ân Tử Mạch vẫn không nhúc nhích, nói: “Vì sao ngươi lại nhận ra ta?” Bộ dáng của y đã hoàn toàn khác Ân Tử Mạch trước đây, tựa như Lam Liệt, cũng đều thay đổi diện mạo.
“Ta cảm giác được. Khi ngươi đi qua ta, ta cảm giác được sự quen thuộc, Mạch Nhi, ta nói rồi mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều sẽ nhận ra ngươi.” Lam Liệt gắt gao mà ôm Ân Tử Mạch, nói.
Triệu Lam ở một bên nhìn không thể hiểu được, anh là biên tập của Ân Tử Mạch, một năm trước, Ân Tử Mạch đoạt giải thì bất hạnh bị đèn treo rơi trúng, nằm bệnh viện suốt một năm mới tỉnh lại, Ân Tử Mạch là cô nhi, không có người thân, y lại là tay bút trạch nam, trừ bỏ bằng hữu trong đám viết sách, trong đời sống cơ hồ không có ai thân thích, cho nên Triệu Lam căn cứ tâm tình, hơn nữa anh cùng Ân Tử Mạch quan hệ không tồi, hai người lại vừa lúc ở cùng trong thành phố, cho nên thường xuyên chiếu cố y, hiện giờ thấy y rốt cuộc tỉnh, Triệu Lam cũng là thực sự nhẹ nhàng thở ra, nghĩ cát nhân quả nhiên đều có thiên tướng, người tốt vẫn luôn được phù hộ.
Nhưng hiện tại đây là có chuyện gì?
Vì sao vị nam nhân xa lạ này lại ôm Ân Tử Mạch không buông tay?
Còn nói cái gì thiên hạ đệ nhất?
Thật sự không phải là ở phòng bệnh đặc thù của bệnh viện nào đó chạy ra đó chứ?
Triệu Lam làm biên tập của Ân Tử Mạch cũng là bạn tốt của y, đối với tình sử của Ân Tử Mạch rõ như lòng bàn tay, nói đơn giản một chút chính là Ân Tử Mạch hai mươi lăm tuổi, sinh hoạt tình cảm trống rỗng, hơn nữa theo cuộc sống hiện tại của y, phỏng chừng tới ba mươi tuổi, cũng vẫn là xử nam.
Cho nên hiện tại đột nhiên ở đâu ra xuất hiện một vị nam nhân ôm y không bỏ, Triệu Lam cảm thấy thật là kỳ quái.
Thấy nam nhân không hề buông tay, Triệu Lam ho khan một tiếng, nói: “Vị tiên sinh này, không bằng ngươi tự giới thiệu một chút?”
Lam Liệt nghe xong, quay đầu nhìn anh một cái, nhưng cũng không có tiến hành tự giới thiệu, mà là khó chịu nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại đi theo bên người Mạch Nhi?”
Triệu Lam: “…… Tôi là bằng hữu của y, cũng là biên tập của y.”
“Biên tập? Là cái gì?”
Triệu Lam: “……”
Lam Liệt không có tâm tình cùng Triệu Lam nói chuyện, tâm tư hắn đều đặt trên người Ân Tử Mạch, hỏi: “Mạch Nhi, ngươi như thế nào cũng tỉnh dậy ở bệnh viện?”
“Ta không biết.” Ân Tử Mạch cùng Lam Liệt khác nhau, y chỉ có ký ức của bản thân, nói, “Ta vừa tỉnh, liền đến nơi này. Ngươi thì sao?”
“Việc này nói ra thì rất dài, chúng ta tìm một chỗ hảo hảo nói chuyện.” Lam Liệt nghĩ nghĩ, nói, “Không bằng đến phòng bệnh ta đi, phòng ta rất lớn, về sau ngươi và ta ở cùng nhau có được không?”
Ân Tử Mạch còn không có trả lời, Triệu Lam đã nóng nảy, nói: “Uy, cậu đây là muốn bắt cóc người a!”
Lam Liệt liếc mắt nhìn anh, trong mắt mang ý cảnh cáo, Triệu Lam nhìn đến sửng sốt, vì sao cảm giác nam nhân này đột nhiên liền bá đạo đến vậy?
Ân Tử Mạch lại đồng ý đề nghị của Lam Liệt.
Ở nơi xa lạ này, không bằng cùng Lam Liệt ở bên cạnh nhau, tốt xấu gì vẫn quen thuộc hơn.
Vì thế, Triệu Lam trơ mắt mà nhìn tay bút nhà mình bị nam nhân xa lạ này mang đi.
Ở cửa phòng bệnh Lam Liệt, hộ sĩ vừa rồi vẫn luôn tìm hắn, vẻ mặt nôn nóng mà canh giữ ở cửa, nhìn thấy Lam Liệt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lam tiên sinh, cậu vừa rồi chạy tới chỗ nào? Như thế nào chỉ chớp mắt liền không thấy rồi?”
Lam Liệt gặp Ân Tử Mạch, tâm tình rất tốt, thế nên đối với hộ sĩ cười cười, nói: “Ta đi tìm người, hiện giờ tìm được rồi, sẽ không chạy loạn.”
Hộ sĩ thấy hắn nắm tay một nam nhân xa lạ, lại hướng lên nhìn qua, nam nhân này có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn tinh tế, mắt lại to, chính là trên người khí chất có điểm lạnh lùng, biểu tình cũng cực kỳ đạm mạc, tiếp thu đánh giá của hộ sĩ, biểu tình cũng không hề có biến hóa, vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc.
Lam Liệt mang theo Ân Tử Mạch đi vào phòng.
Phòng bệnh của hắn là phòng cao cấp, có sô pha cùng các đồ dùng cơ bản, hắn để Ân Tử Mạch ngồi ở trên sô pha, sau đó ở bên cạnh y ngồi xuống, tỉ mỉ nghiêm túc mà nhìn y.
Ân Tử Mạch bị hắn nhìn thâm tình như thế, biểu tình cũng không hề có phập phồng, chỉ là nói: “Đem điều ngươi biết đều nói ra.”
Lam Liệt nhìn y, hồi lâu mới thở dài, nói: “Mạch Nhi, đây mới chân chính là ngươi.” Cho dù khuôn mặt bất đồng, nhưng khí chất, lại quen thuộc nhất, chỉ người kia mới có.
Trước khi xuyên không, hắn căn bản không thể tin được loại chuyện thần kỳ này, cho nên hắn mới có thể đem Ân Tử Mạch kia ngộ nhận là Ân Tử Mạch hắn yêu, cho dù người nọ biểu tình khí chất có biến hóa nghênh trời lệch đất, hắn cũng cố chấp mà cho rằng người nọ là làm bộ, là vì lừa hắn mà giả vờ.
Hiện giờ thấy được chính chủ, cho dù thay đổi bộ dạng, Lam Liệt lại cảm thấy quen thuộc, quen thuộc đến nỗi chỉ là đi ngang qua nhau, hắn đều có thể cảm giác được cái loại rung động khắc vào cốt tủy này.
Đây mới là Ân Tử Mạch hắn yêu. Sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh như nước, toàn thân tản mát ra một loại cảnh giác người sống chớ tiến lại gần, thân thể thon gầy trong bộ quần áo bệnh nhân, cho người ta một loại cảm giác cấm dục.
Nhưng hắn chính là yêu một Ân Tử Mạch như vậy.
Mặc kệ là đã từng là một thân hồng y vô ái vô dục, hay hiện giờ là bệnh phục tráng toát, Lam Liệt chính là si mê với loại cảm giác này, si mê đến cho dù Ân Tử Mạch ăn mặc như thế nào hắn cũng toàn thân khô nóng, hận không thể hung hăng mà hôn một cái, mới có thể giải được cái khô nóng trong người.