“Số còn lại đã chuyển đến hết chưa?”
Hai tên hộ vệ của Thánh điện nghe hắn nói vậy cũng đành phải cúi đầu đáp “Thưa, đang được đưa đến ạ”.
Cùng là hộ vệ vậy nhưng kẻ ở trên, người ở dưới. Đối đãi này quả thật khó mà chấp nhận được.
Vương Dã nghe được đáp án, hài lòng mà gật đầu.
Đặng Viêm quan sát một lượt, hắn im lặng đợi Vương Dã rời đi liền hành động vậy nhưng biến cố bất ngờ xảy ra.
Bên ngoài lần lượt truyền đến âm thanh hét lên thất thanh, sau lại có tiếng ồn ào bỏ chạy của đám người.
Vương Dã thấy vậy lập tức rời ra bên ngoài. Mà Đặng Viêm nhân lúc mọi người không để ý nhanh tay lấy được lọ dược vừa đến. Một đường thuận lợi tẩu thoát.
Hoàn cảnh bên ngoài bây giờ đều rất loạn. Từ khu bốn đến khu sáu đều bị nháo động bởi tiếng la hét, xô đẩy nhau mà bỏ chạy. Nguyên nhân chính là sự xuất hiện của Hồn thú cấp sáu.
Tam Mãng xà đột ngột xuất hiện cũng khiến nhiều người nghi ngờ, vậy nhưng thời điểm lúc này đều không ai có thể bình tĩnh mà suy nghĩ được.
Con mãng xà dài gần nghìn thước cứ vậy mà một kích đập tan lễ chúc phúc. Hầu hết dân thường đều đã bỏ chạy, những người có mặt tại đây cũng cố gắng cầm chân nó dù ít hay nhiều thời gian.
Hi Phong thấy tình thế nguy hiểm vội vàng đứng ra đấu với nó.
Tuệ An thấy sư huynh một mình xông ra, lòng không khỏi sốt ruột. “Những người còn lại của học viện nghe ta. Đội thứ nhất lập trận giữ chân Mãng xà. Đội hai hỗ trợ Hi Phong sư huynh.”
Dưới sự chỉ dẫn của Tuệ An, đám người Hi Phong rất nhanh chặn đánh được Mãng xà. Vậy Nhưng Hồn thú cấp sáu đâu chỉ có vậy.
Một luồng Hồn Lực mạnh từ ba cái miệng của nó bắn ra. Một chiêu này đều thổi bay cả một khu thành một hố sâu nghìn thước.
Đám người Hi Phong vì không thể tránh được chiêu này cũng đã lần lượt gục ngã.
Mắt thấy mãng xà còn có ý định đến gần Hi Phong, Tuệ An hốt hoảng vội đứng dậy dùng hết sức lực đánh tới.
Bỗng nhiên ngay lúc này con mãng xà như bất động lại, một tiếng nói như trẻ con bất ngờ vang lên.
“Này con rắn kia, ngươi dám làm cháy váy của bổn cô nương?”
“Đúng thật là vô dụng, rốt cuộc cũng phải nhúng tay.”
Tuệ An khó khăn nhìn lên trên cao, phía đỉnh đầu là hai thân ảnh nhỏ nhắn của hai bé gái. Và cả hai người đều thực giống nhau, khó mà phân biệt được.
Kẻ giữ được mãng xà lại không ai khác chính là Lạc An và Lạc Yên. Hai tỷ muội nhà này luôn luôn đem đến cho người khác cảm giác rất kỳ dị. Vậy nhưng Tuệ An không nghĩ nhiều. Nhân lúc này, nàng vội chạy đến kéo Hi Phong ra xa khỏi Tam Mãng xà.
Lạc An cùng Lạc Yên mỗi người một tay, roi tử điện phát ra tia tử điện lập lòe sau cùng là mỗi lúc một lớn hơn khiến cho Mãng xà không ngừng giãy giụa.
Hi Phong tỉnh lại chứng kiến cảnh này không màng bản thân bị thương dùng chiêu thức đệ Nhất mà phi đến.
Lạc An cùng Lạc Yên dù có mạnh đến mức nào thì các nàng cũng không phải là đối thủ của Tam mãng xà. Chiêu đệ nhất này là chiêu thức dùng tốc độ nhanh nhất giúp chủ nhân dùng nó có thể phá không một đoạn mà đi. Nếu đủ mạnh để dùng chiêu thức này, nó sẽ gần như tương tự thuấn di.
Mũi kiếm xé gió tiến sát gần mắt của mãng xà, hai cái đầu còn lại của nó cũng cố gắng tấn công Hi Phong. Và quả nhiên, chiêu thức này vẫn là thất bại. Lạc An cùng Lạc Yên bị Hồn thú đánh ra xa, Hi Phong thì thảm hơn vì đối đầu trực diện với nó.
Thấy Mãng xà còn có ý định đuổi tới, đám người lập tức tản ra chạy về phía khu rừng. Đây là cách tốt nhất để kéo nó rời xa người dân.
Lạc An cùng Lạc Yên cũng chạy theo, suy cho cùng các nàng là người có thù tất báo. Bị một con mãng xà ức hiếp như vậy, làm sao các nàng có thể buông tha cho chúng được.
Lão sư đại diện cho các học viện không nghĩ tới sẽ xảy ra một chuyện lớn như vậy bèn gấp gáp chạy tới trợ giúp. Vậy nhưng khoảng cách gần nhất cũng đã là năm nghìn dặm.
Bấy giờ đám người mới khó khăn tránh được sự truy đuổi của Tam mãng xà lại không nghĩ đến gặp được cảnh tượng kinh tởm hơn.
Những người bên ngoài thoát không kịp đều bị nó xé thành đôi. Nói khó nghe hơn thì bị nghiền nát thành một bãi máu không hơn không kém. Điều này không mấy ai có thể dũng cảm mà chứng kiến hết được.
Mặc cho đám người học viện chạy vào khu rừng, Thánh điện lại khá nhẹ nhàng đi theo người dân lẩn trốn với cái lý lẽ là bảo hộ người dân.
Những đứa trẻ trốn cạnh đó sợ hãi khóc trong im lặng. Chúng chỉ sợ một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến Mãng xà phát hiện ra nơi này.
Vương Dã thấy vậy hơi ngồi xuống gần một đứa trẻ gần đó, tay lại chỉ ra cảnh tượng huyết tinh bên ngoài.
“Nhóc con, ngươi thấy tàn nhẫn không?”
Đứa trẻ nhìn hắn, sợ hãi gật đầu. “Đúng rồi, hãy nhìn đi. Bọn người kia đều vì không có Hồn lực mà trở nên yếu kém như vậy. Ngươi muốn bản thân mình bị như vậy sao?”
Đứa trẻ nghe đến đây lập tức sợ hãi hơn, lắc đầu liên tục. “Ta không muốn, ta không muốn.”
Nhìn đứa trẻ sợ hãi ôm đầu khóc liên tục, Vương Dã mỉm cười. Hắn đưa đến trước mặt đứa trẻ một lọ dược. Đứa trẻ nhận lấy vội vàng cảm tạ hắn.
Bạc Chỉ cạnh đó không xa, thấy vậy liền này sinh lên chủ ý. Dù sao đám người Học viện đều đã đi hết, bọn hắn cũng không ngại dùng đến số dược đó.
Nhận được mệnh lệnh, hộ vệ khiêng tới những chiếc thùng đựng dược còn nguyên vẹn để trước mặt dân thường. Sau cùng chính là mục đích của Bạc Chỉ. Đám người này, hắn sẽ cho sử dụng hết số dược đó.
Vương Dã nhìn số dược dần vơi đi, tâm trạng liền trở nên phấn khích. Sắp rồi, một chút nữa thôi hắn sẽ có được vô số con rối thuộc về mình.
Đám Hi n cùng các lão sư đuổi tới nơi mà đám người Hi Phong ra tín hiệu, rất nhanh liền bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt.
Mà khi này, trong học viện Luân tư cũng xảy ra một chuyện không thể ngờ tới. Tô Mạc phát hiện có người xâm nhập vào kết giới của Học viện. Không chỉ vậy, các lão sư đến kiểm tra đều đã bị giết hết.
Linh Nhạc cùng Bạch còn đang cố gắng tìm ra giải dược lại không may bị một kẻ tấn công từ bên ngoài vào.
“Tiểu chủ nhân, kẻ này giống với bóng đen hôm trước!”
Linh Nhạc nhìn Bạch bị kẻ đối diện một tay siết cổ, không do dự mà sử dụng Triệt Hồn Tiêu. Nhưng kẻ đối diện lại không tỏ vẻ sợ hãi như nàng nghĩ, mắt hắn toát lên vẻ thích thú rồi chợt cười lớn.
“Quả nhiên, ta không đoán sai. Vậy nhưng các ngươi còn sống?”
Linh Nhạc mặc cho hắn lảm nhảm, chiêu thức đã bắt đầu triển khai. Tiếng sáo cùng Hồn lực bộc phát mạnh mẽ phá tan mọi không gian xung quanh.
Kẻ đối diện vậy nhưng lại như không bị ảnh hưởng, hắn ta nhìn Linh Nhạc một cách khinh miệt. Trên tay hắn khói đen dần bao quanh tạo thành hình dạng một mũi đao sắc nhọn mà đâm xuyên qua ngực của Bạch.
Chứng kiến Bạch ngã xuống, Linh Nhạc mắt đầy căm hận nhìn kẻ đối diện mà lao vào đánh trực diện. Pháp bảo cùng bùa chú mà lão Sư cho nàng đều sử dụng hết.
“Chết đi!” Linh Nhạc hét lớn dùng pháp bảo Lôi m ném về phía bóng đen.
Bóng đen nhận ra cơ thể có chút khó cử động, lần này hoàn toàn bị trúng chiêu. Cả người hắn bị bao quanh bởi dòng điện. Tiếng cháy xém cùng dòng điện còn tí tách phát ra quanh bóng đen vậy nhưng hắn vẫn có thể cử động được.
Linh Nhạc mắt đầy sát khí dùng tiếp phát bảo cao cấp khác mà đánh. Bóng đen ngạc nhiên khi Linh Nhạc có thể một lúc lấy ra được hai pháp bảo cao cấp nhưng tiếc rằng mấy thứ vật chất đó đều vô dụng với hắn.
Nhìn ngọn lửa phun về phía mình, bóng đen không do dự phi xuyên qua đó một kích đánh ngất nàng. Linh Nhạc không tin được bản thân bị hạ gục dễ dàng như vậy, chỉ đành nhìn Bạch trong tuyệt vọng, trước mắt đều trở nên mơ hồ rồi biến thành màu đen.
“....”
An Sinh còn ở trong ngục giam, ngoài ý muốn lại được Giang Chi đến thả ra.
Hắn nhìn hai dây xích rơi xuống mặt đất, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại một cách dữ dội. Cơn đau này khiến hắn có một cảm giác bất an lạ thường.
Giang Chi thấy An Sinh sắc mặt khó coi, lo lắng hỏi hắn. “Ngươi bị sao vậy?”
An Sinh khó khăn thở dốc mà trả lời. “Tim ta...”
Giang Chi thấy tình trạng hắn không ổn, vội vàng đưa hắn rời đi. Vậy nhưng, bất ngờ hơn là kẻ đột ngột xuất hiện trước mắt này.
Hắc Liên Hoa