Linh Nhạc nhìn người rời đi, nhẹ bước tới trước khung sắt. An Sinh thấy vậy vội ngăn cản. “Đừng tới, thanh sắt có trận pháp.”
Linh Nhạc biết nhưng vẫn tiến đến gần. Vì dây xích mà An Sinh không thể tiến ra xa, chỉ đành nhìn Linh Nhạc tiến tới.
“Huynh gầy đi nhiều rồi.”
An Sinh bật cười, ai mới là người gầy đi đây? “Đừng lo, ta không sao.”
Dù lời nói ra là vậy nhưng Linh Nhạc vẫn không thể nào vui lên được.
An Sinh thở dài định tiến đến xoa đầu nàng lại quên mất rằng bản thân không thể tiến tới, bèn rút tay về. “Linh Nhạc, nhìn ta này.”
Linh Nhạc nghe lời, mắt chăm chú đều nhìn đến An Sinh. Hành động này lại vô ý làm hắn thấy rõ được khí sắc không tốt của nàng. Dù có phủ trên đó một lớp trang điểm, nhưng ánh mắt mỏi mệt đó vẫn là không giấu được.
An Sinh thở dài. “Muội nhớ ngày hôm đó ta có nói rằng bị trúng mê dược đúng không?”
Linh Nhạc gật đầu, lại nghe An Sinh nói tiếp.
“Ta phát hiện mê dược khi bị dính phải máu của kẻ giả mạo kia liền tạo ra một loại độc dược khiến thân thể ta khó có thể sử dụng Hồn Lực.”
Linh Nhạc nghe đến đây vội vàng hỏi. “Thân thể huynh hiện giờ như thế nào?”
An Sinh lắc đầu. “Hiện tại chưa có vấn đề gì.”
“Ta cần muội tìm đến một loại dược tương tự Mộng Đằng, sau lại tìm xem chúng có liên quan gì đến Ma Huyết hay không?”
Linh Nhạc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Trận pháp này, huynh biết cách giải không?”
Ngoài dự đoán, An Sinh đích thực biết cách giải. Chỉ là hiện tại hắn không có Hồn Lực, Linh Nhạc cũng không biết về trận pháp.
Linh Nhạc nhớ lại những món đồ Lão Sư cho bọn họ, cố gắng lục lọi lại một lần nữa lúc này mới phát hiện có thứ dùng được.
Đây là một pháp bảo khá có ích, chỉ cần đặt nó đúng tâm của bất kỳ trận pháp nào. Nó cũng sẽ làm suy yếu được trận pháp trong một khắc. Chỉ là pháp bảo này lại tiêu hao rất nhiều Hồn lực.
An Sinh biết được công dụng của nó bèn chỉ cho Linh Nhạc tìm tâm của trận pháp. Không lâu sau, các ký tự theo vòng tròn của trận dần mờ đi. Linh Nhạc nhân lúc này đưa cho An Sinh dược bảo hộ thân thể cùng nhiều vật dụng cần thiết khác. Làm xong tất cả nàng mới tiến đến từ tay An Sinh lấy ra chút máu.
Điều này cần thiết cho việc nàng tìm ra giải dược cho hắn.
Nhìn Linh Nhạc chăm chú vì mình, An Sinh trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn phải may mắn đến nhường nào mới có một tri kỷ như vậy ở bên.
Lúc này, pháp bảo dường như dần như mất đi hiệu lực. Linh Nhạc nhanh chóng rời khỏi chỗ của An Sinh rồi nhìn trận pháp dần khôi phục lại như cũ.
An Sinh thấy Linh Nhạc còn chưa rời đi, hơi cười khuyên nàng. “Trở về đi, ta chờ giải dược của muội.”
Linh Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết, ánh mắt vẫn có chút không nỡ, luyến tiếc mà rời khỏi ngục giam.
Hi n cùng Lan Y chờ ở bên ngoài, thấy Linh Nhạc trở lại mới thở phào. Bọn hắn đã cố níu kéo thời gian với Quản ngục. Chậm trễ một chút nữa thì sẽ lớn chuyện.
“Xin lỗi, lại làm phiền hai ngươi rồi.”
Lan Y nghe vậy vội xua tay. “Không sao, không sao. Ngươi đừng nghĩ nhiều. Bọn ta đồng ý giúp đỡ thì cũng lường trước được việc này rồi.”
Linh Nhạc chỉ đành cúi đầu hướng Hi n cùng Lan Y mà cảm ơn. Trước khi tách ra, nàng còn chuẩn bị một phần quà nhỏ. Mà đối với Hi n cùng Lan Y, món quà này lại là vô giá.
“...”
Sáng hôm sau là ngày đầu tiên của Lễ Chúc Phúc. Dân thường khắp trấn đều háo hức mà tham gia.
Ngày lễ diễn ra liên tiếp năm ngày. Ngoài Thánh tử của Thánh điện còn có học viên đại diện cho từng Học viện.
Ngay khi tập hợp đầy đủ, mỗi học viện sẽ được phân chia đi cùng hai Thánh tử của Thánh điện đến Chúc Lễ. Cứ như vậy mà chia đều ra từng khu vực. Lần này đến đây tại Đông Đại Lục gồm có ba học viện tham gia trong đó có cả Học viện Luân Tư.
Người đại diện cho học viện Luân Tư có hai mươi người, dẫn đầu có nhóm Hi n tham gia.
Đại diện học viện Bích Lam gồm có hai mươi học viên, dẫn đầu có Hi Phong cùng Tuệ An.
Học viện cuối cùng là Học viện La Di, người đại diện sẽ là cặp song sinh Lạc An, Lạc Yên.
Nếu như không xảy ra chuyện Ma Huyết, chắc hẳn lần này Linh Nhạc cùng An Sinh cũng phải bất ngờ khi đến đây. Dường như những người đại diện của học viện tham gia, bọn họ đều từng gặp qua ít nhất một lần.
Đặng Viêm còn trong hình dạng một lão nhân cách đó không xa mà quan sát tình hình.
Không lâu sau, Thánh điện cùng đám người Thánh tử cũng sắp xếp và phân chia các nhóm.
Đi sau sẽ là các xe thú, bên trong là những chiếc thùng gỗ chứa đầy lọ dược cải tạo hồn thể. Mà mục đích Đặng Viêm đến đây lần này không chỉ quan sát hành động của Vương Dã mà còn là theo dõi hành tung của đám người Thánh điện.
Đám người phân ra phối hợp với nhau cùng chuẩn bị lễ, mà Vương Dã vừa hay cùng nhóm với đám người ở Học viện Bích Lam.
“Bạc Chỉ, mau làm lễ đi. Ta không đợi nổi nữa rồi.” Vương Dã vẻ mặt thèm khát nói với thiếu niên đứng cạnh hắn. Không sai, người này chính là một trong những Thánh tử cao cấp của Thánh điện. Bề ngoài hắn ta là một mỹ thiếu niên anh tuấn nhưng ít ai biết rằng kẻ này cũng đã trung tuổi từ lâu.
Nhìn Vương Dã thờ ơ coi thường nghi thức, còn ở trước mặt hắn nói thẳng như vậy Bạc Chỉ cũng không nói gì. Hắn bước lên bục sau lại hơi cúi đầu hướng Hi Phong nói. “Làm phiền Hi thiếu.”
Hi Phong so với giải đấu mà đám An Sinh gặp mặt ở Tây Đại Lục giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Mặt mày đều mang một vẻ kiếm khí sát phạt, là một người thẳng thắng, có nghĩa khí.
Hắn may mắn được trở thành người đại diện cho Học viện, vì vậy Lễ Chúc Phúc này đều làm đến cẩn thận, tỉ mỉ.
Người dân xếp hàng ở dưới đều được người của học viện hỗ trợ thông qua kiểm tra mới có thể chắc chắn được nhận dược cải tạo hồn thể hay không. Dân thường tuy rằng quanh năm đều có thể hấp thụ một lượng Hồn khí nhỏ vào trong cơ thể nhưng không phải ai cũng có thể chất chắc chắn để chịu đựng được dược liệu.
Mà người thường ở Đại Hồn Lục này luôn có khát khao được đổi mệnh, có dược cải tạo dù có mất mạng họ cũng chấp nhận. Vậy nhưng giá cả của dược cải tạo mấy ai có thể với tới. Cũng bởi lẽ vậy hành động lần này của Thánh điện đối với dân thường chính là sự cứu rỗi.
Đặng Viêm nhìn nhóm người qua lại bận bịu, lại vô tình phát hiện một điều thú vị.
Các nhóm được phụ trách quan sát dược đều có cả người của Học viện lẫn Thánh điện nhưng lạ thay, khu năm lại chỉ có người của Thánh điện túc trực. Vừa hay, khu này lại là của Vương Dã.
Đặng Viêm trong khuôn mặt già nua, nhân lúc có người không để ý liền tiến gần khu dược số năm.
Lúc này đám người Thánh điện đang bận bịu bê thùng đựng dược vào. Một trong những tên đứng canh cạnh đó than thở.
“Cuối cùng cũng đến lứa này.”
Kẻ bên cạnh thấy vậy liền nói. “Ngươi sốt ruột cái gì, dù có bị phát hiện thì cũng đâu phải do ta với ngươi làm ra.”
“Hầy, lão Dương à. Ngươi có thể ngu đến vậy sao? Chúng ta cũng có thể trở thành kẻ thế mạng đó, biết không hả?”
Người kia nghe vậy như có điều suy nghĩ lại. Hai người lại rơi vào trầm tư.
Đặng Viêm nghe được toàn bộ câu chuyện, theo thái độ của bọn chúng ánh mắt liền chuyển hướng đến thùng đựng mới chuyển đến.
Hắn nhớ rằng trước đó toàn bộ thùng hàng đều đã được người của các học viện thay mặt dân thường mà kiểm tra, vậy nhưng ở đây lại có số dược khác được đưa đến.
Bỗng nhiên lúc này có một thân ảnh quen thuộc tiến vào. Đặng Viêm biết hắn.
Vương Dã nhìn số dược được đưa tới, còn đích thân đến kiểm tra lại một lượt. Mặt hắn lại hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Hắc Liên Hoa.
“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”
“ Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?”