Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

Chương 133: Chương 133: Chương 87




Diệp Tiêu bước đến, vẻ mặt vẫn bình thường: “Anh về xem em đã tỉnh chưa.” Kết quả vừa về đã thấy cô nhìn Từ Ly bằng ánh mắt trìu mến, ừ, hẳn là trìu mến, không khác lúc cô nhìn anh là mấy.

Mặt Diệp Tiêu vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng đã nôn muốn chết, cô đối xử với ai cũng vậy à? Có phải do cô yêu thích tất cả người nên không muốn làm tổn thương ai?

Muốn theo đuổi cô đến cùng...

Anh còn nói cô có thể xem anh là anh trai...

Diệp Tiêu thấy mình lại muốn hộc máu.

Anh ngồi xuống: “Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Có đau đầu không?”

Lâm Đàm Đàm lắc đầu.

Diệp Tiêu nói: “Sau này không được uống rượu nữa. Đều tại anh, em lần đầu uống rượu mà lại để em uống rượu nồng độ cao như vậy.” Đúng ra nên đổi sang loại rượu có nồng độ thấp hơn hay rượu đỏ linh tinh.

Lâm Đàm Đàm chột dạ, gật đầu ngay: “Không uống, em không uống nữa.” Cảm giác sau khi uống rượu cũng không tốt, cô dè dặt, cẩn thận hỏi: “Em không làm ra chuyện gì chứ?”

Diệp Tiêu nhìn cô, nghiêm túc trả lời: “Không làm gì hết, chỉ nói với anh mấy câu thôi.”

Lâm Đàm Đàm căng thẳng: “Nói cái gì?”

“Thì ví dụ như em rất thích anh, nói anh là người tốt nhất thiên hạ, muốn ở bên anh cả đời.” Diệp Tiêu nói nửa thật nửa giả, mắt cũng không chớp một cái.

Lâm Đàm Đàm: “...” Mặt Lâm Đàm Đàm đỏ lên, lúc uống say cũng không đỏ mặt nhưng bây giờ đỏ bừng luôn rồi.

Cô dùng đũa chọc chọc, trứng luộc từ lò vi sóng bị đâm cho nát vụn, cô lại ăn từng miếng từng miếng, lông mi run rẩy.

Diệp Tiêu thấy cô như vậy bỗng dưng không tức giận nữa, lòng cũng hết buồn, còn có thêm mấy phần vui vẻ, anh thấp giọng hỏi: “Thật hả? Em thật sự muốn ở cạnh anh cả đời?”

Lâm Đàm Đàm nhìn anh, cúi đầu chọc trứng luộc của mình: “Dạ, nếu anh muốn vậy thì em sẵn lòng.”

Diệp Tiêu: “...” Anh thấy vui nhưng vẫn thấy trong lòng khó chịu sao á? Có thể xóa cái điều kiện tiên quyết kia được không? Nếu anh không muốn thì em vẫn có thể vui mừng vẫy tay nói hẹn gặp lại hả?

Khó chịu thì khó chịu, lời hứa hẹn này vẫn có ý nghĩa rất lớn đối với anh, chỉ cần anh muốn cô sẽ nghe theo, vậy anh không khách sáo đâu.

Diệp Tiêu bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tối đen khiến người ta run sợ, sau đó anh thở ra một hơi: “Anh biết rồi, anh còn có việc, em cứ từ từ ăn, đừng vội.” Anh nói rồi bước đi nhanh như gió như lúc anh đến vậy.

Lâm Đàm Đàm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng trong lòng vẫn mừng thầm.

Cô vốn định ở cạnh anh cả đời, dù cho mạt thế kết thúc vẫn muốn sống bên anh, đương nhiên có thể làm việc bên cạnh anh là tốt nhất.

Mà bây giờ quan hệ giữa hai người lại trở nên gần gũi thế này, việc bên nhau cả đời trở thành chuyện đương nhiên rồi.

Ây chà, có fan nào được phúc lợi như cô đâu?

Tiếp nhận sự thật này, cảm giác tiếc nuối khi hủy CP cũng không nặng nề như vậy nữa.

Cô vui vẻ tiếp tục ăn sáng, cảm thấy thức ăn vào miệng có hương vị rất ngon, vui vẻ từng miếng từng miếng ăn hết nửa cái bánh bao còn lại.

Sau đó cô thấy Diệp Tiêu nhanh chóng quay lại với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Miệng Lâm Đàm Đàm ngậm đầy thức ăn, cô vội đứng lên, cố gắng nuốt suốt: “Sao vậy?”

Diệp Tiêu đến trước mặt cô, dùng ánh mắt khiến người ta nổi hết da gà để nhìn cô, bỗng dưng nâng mặt cô rồi hôn leenn trán cô một cái, còn dùng vẻ mặt có vài phần hung ác nói: “Nghe này, anh chỉ thích em, từ trước đến nay và về sau cũng vậy, anh không thích bất cứ ai khác, đừng có suy nghĩ những thứ linh tinh như vậy, cũng đừng nghĩ sẽ lùi bước nhường chỗ cho ai khác.”

“Còn nữa”Anh kề sát tai cô, nói bằng âm lượng chỉ hai người nghe được, gằn từng tiếng, thậm chí còn lộ ra chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh và Bạch Trừng không có quan hệ gì hết.”

Nói xong, anh hài lòng nhìn cô gái nhỏ mở trừng mắt, vì miệng nhét đầy thức ăn mà hai má phình lên giống y như chuột đồng nhỏ.

Diệp Tiêu vui vẻ, xoa đầu cô trấn an: “Ăn tiếp đi, anh đi đây.”

Lần này thật sự đi nhanh như gió rồi, để lại một mình Lâm Đàm Đàm hóa đá tại chỗ. Một lúc sau, cô ôm đầu hét chói tai aaaaaaa.

Anh ấy vừa nói gì? Chắc chắn mình nghe nhầm rồi! Mình không có nghe thấy tên Bạch Trừng, tuyệt đối không! A a a, hôm qua rốt cuộc mình đã nói gì vậy?! Đây không phải là sự thật, mình chưa nói gì hết, không nói gì hết hu hu hu hu...

Từ Ly ngơ ngác nhìn cô ôm đầu tru lên trong im lặng, không biết đã xảy ra chuyện gì, do dự một hồi vẫn quyết định không nên qua đó.

Bị Diệp Tiêu lòng dạ hẹp hòi trả thù, Lâm Đàm Đàm ỉu xìu cả buổi sáng, giống như bị hút đi tinh thần, cứ tưởng tượng đến cảnh Diệp Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói câu kia và ngẫm lại mình rốt cuộc đã tiết độ thân phận fan CP thần bí ra sao, cô ôm đầu, thấy không khỏe.

Dù sao thì cuối cùng cô vẫn lấy lại tinh thần, dẫn hai con ngỗng lên núi ăn cỏ, sau đó lại cùng Từ Ly đến phòng khám, gọi tất cả mọi người trong tổ chữa bệnh đến, mở một cuộc họp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.