Người trong tổ trị liệu đã chuyển vào đại viện, lúc này đã được ở phòng mới, ai nấy đều tinh thần sáng láng, mặt mày vui vẻ, hỏi han phòng khám trong đại viện khi nào sẽ mở.
Lâm Đàm Đàm nói những tổ ra ngoài làm nhiệm vụ và tổ xây dựng đều có không ít người bị thương, bây giờ mặc dù có Thiệu bình đang lao động cãi tạo nhưng có đôi khi cũng hơi quá sức, phòng khám trong đại viện cũng nên khai trương. Nhưng hiện nay bên kia cũng không cần nhiều người, thay phiên nhau đến khám là được, không có ca vẫn có thể làm việc ở phòng khám bên ngoài, hơn nữa trị liệu bên này sẽ được hưởng phần trăm điểm tích phân nhiều hơn bên ngoài một chút.
Mọi người nghe xong ai cũng thấy vui vẻ, bọn họ mong chờ sớm được làm việc nhưng cũng tiếc việc làm thêm bên ngoài. Dù sao dị năng giả mộc hệ không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, nguồn thu toàn dựa vào việc chữa trị cho người ta, khoản thu nhập bên ngoài vẫn có thể duy trì đúng là quá tốt.
Bọn họ cũng báo rằng, dạo gần đây số người phải chữa bệnh do ăn lung tung giảm đi nhiều. Động thực vật biến dị đã được thêm vào thực đơn của mọi người một thời gian, tình trạng trúng độc do ăn uống đã giảm, người bị thương do ra ngoài săn thú kiếm ăn lại nhiều lên, hơn nữa cũng rất dễ xuất hiện trọng thương, khiến bọn họ cảm thấy khó giải quyết.
Lâm Đàm Đàm thấy mình nghỉ ngơi đã đủ lâu, nên bắt đầu làm việc mới, nhưng nguy cơ từ lính đánh thuê vẫn còn chưa qua, muốn làm việc cũng không thể làm trong phòng khám bên ngoài.
Cô nói từ nay về sau nếu gặp phải tình huống khó xử lý thì liên hệ phòng khám trong đại viện, rồi nhờ bên kia liên hệ với cô, nếu thật sự có thể cứu người cô sẽ ra tay. Còn về thời gian, thống nhất vào buổi sáng, buổi chiều cô còn phải làm việc khác.
Cô bề bộn nhiều việc, vừa phải phóng nước vừa phải xây dựng phòng ở trên sườn núi, phải nuôi ngỗng, còn phải có thời gian rãnh rỗi cho bản thân, không thể chờ đợi tin tức cả ngày được, trừ phi đó là tình huống nguy cấp.
Sắp xếp như thế, Minh Trinh cũng có thể vạch ra lịch trực, bởi vì chỉ cần hai người khám bệnh nên tính thêm Lâm Đàm Đàm, phòng khám trong đại viện chỉ cần ba gian khám bệnh, ba bộ bàn ghế, việc này rất dễ thu xếp, hỏi tổ hậu cần là xong.
Sau khi bố trí xong gian giám bệnh, hai mộc hệ dị năng giả vừa bắt tay làm việc đã có người đứt chân trẹo giò từ tổ kiến trúc đến cửa.
Đương nhiên, nếu có thể mọi người càng muốn đi tìm Thiệu Bình đang lao động cải tạo kia, dù sao Thiệu Bình chữa trị không mất tiền, đến phòng khám thì phải tiêu một chút điểm cống hiến. Đối với đám người chỉ khuân vác thì điểm cống hiến cũng không dễ kiếm, dù cho giai đoạn trước người của tiểu tổ kiến trúc có nhiều ưu đãi hơn tổ trị liệu.
Sau khi chuẩn bị xong gian chữ bệnh, Lâm Đàm Đàm nhìn trái nhìn phải, rất sợ đụng phải Diệp Tiêu nên trốn luôn vào xưởng nước, sau đó nghe được chuyện cô phóng hai thùng “rượu” tại đây.
“Qua một đêm mùi rượu đã không còn, nước này có thể dùng được không?” Lão Hoắc hỏi.
Lâm Đàm Đàm cười khan: “Có thể dùng, ông cứ yên tâm lớn mật dùng đi.”
Cô không hề biết sau khi mình uống say đến nước mình tạo ra cũng có mùi rượu, chẳng lẽ dị năng giả thủy hệ khác cũng vậy à?
Lão Hoắc nghe cô nói có thể dùng, lập tức mở van, do hai thùng nước có vấn đề nên hôm qua xưởng nước lần đầu hết nước, may mà trong ngày đầu tiên dọn vào nhà ai cũng dùng nhiều nước hơn nên cũng có thể thông cảm cho xưởng nước.
Lâm Đàm Đàm vừa nhanh chóng phóng nước vừa nghe ông nói về việc không đủ nước dùng.
Nhiều người như vậy nếu chỉ dựa vào cô cung cấp nước cũng không ổn, hơn nữa dù không hết nước, hiện nay hạn mức sử dụng nước của mỗi người cũng quá nhiều. Chiêu mộ dị năng giả hệ thủy hay trực tiếp mua nước từ bên ngoài cũng không quá an toàn, dù sao nước không thể như những thứ khác, lỡ đâu có một ai đó lòng dạ hiểm ác động tay động chân, sẽ ra chuyện lớn.
Vấn đề dùng nước này trong đại đội cũng đã thảo luận, đây là đại sự hàng đầu, thế nên hôm nay cũng gấp gáp triệu tập những người có liên quan để họp, cuối cùng kết luận sẽ đục giếng trong đại viện, nước từ trong giếng sau khi hút lên phải được xử lý tiêu độc, có thể cung cấp cho người cần dùng nhưng chỉ có thể dùng làm nước sinh hoạt, không thể uống.
Đây cũng không phải cách giải quyết triệt để. Nước ngầm từ đâu mà có? Vẫn có liên quan đến con sông cách căn cứ không xa, mà nước sông dù qua xử lý cũng không ai dám uống vì nghĩ bên trong đã ngâm không ít người và zombie.
Nước sông đã thế, nước giếng tất nhiên cũng chẳng sạch sẽ là bao.
Có một số người vẫn băn khoăn với cách xử lý này, thật ra không chỉ lo lắng trong việc sử dụng nước sông hay nước giếng, còn nghi ngờ đối với những thứ mọc ra từ trong đất.
Dù sao những thứ mọc ra từ trong đất cũng hấp thu nước, chất dinh dưỡng ở dưới đất, những thứ mọc lên nhờ kim loại nặng ăn vào có thể ảnh hưởng xấu đến cơ thể, vậy thứ mọc lên từ zombie càng làm người ta lo lắng hơn.
Lúc Lâm Đàm Đàm phóng nước xong định đến sườn núi nhìn nền nhà của mình đến đâu rồi, đi ngang qua khi gieo trồng, thấy một đám người đang vây lại bàn tán trước một loạt nhà trệt phục vụ cho công việc, giữa lông mày đầy nét ưu sầu.
Khu gieo trồng được hình thành từ sớm, Dương Tâm Ngữ và lão bá Trần đã bắt đầu ươm giống từ lâu, trong khu gieo trồng đã được khai khẩn ngăn nắp, chỉnh tề đã có một ít rau dưa xanh mướt mọc lên, nhiều nhất là rau xanh, còn có những thứ như rau cải linh tinh các loại đã ra lá, trông có vẻ sắp thu hoạch được rồi.
Lâm Đàm Đàm qua đó hỏi họ đang nói về cái gì, tổ trưởng tổ gieo trồng, cũng chính là Dương Tâm Ngữ vừa thấy Lâm Đàm Đàm đã sáng mắt, kể cho cô họ lo có người sợ rằng những thứ rau dưa này không thể ăn, dù sao họ cũng dùng nước giếng để tưới cho nó mà.
Nước do dị năng giả thủy hệ phóng ra không chứa khoáng chất linh tinh gì cả, chủ là nước, còn tinh khiết hơn cả nước tinh khiết, dùng loại nước này ăn trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng dùng để làm nông thì không được.
Lâm Đàm Đàm nghe thấy lời giải bày của cô liền đáp: “Việc này có gì phải lo? Không dám ăn thì đừng ăn, có nhiều người muốn tranh nhau ăn đấy, hơn nữa thực vật biến dị bên ngoài chẳng phải cũng mọc từ dưới đất lên à? Đất trong khu gieo trồng của chúng ta có thể đảm bảo chưa từng có xác zombie, bên ngoài thì chưa chắc. Còn động vật biến dị, ai dám chắc chúng nó chưa từng ăn thứ gì đó dơ bẩn? Mọi người không phải vẫn thấy nó ngon à?”
Dương Tâm Ngữ nghe xong, nở nụ cười: “Cũng đúng ha.”
Lâm Đàm Đàm hỏi họ về quy trình chụ thể, chủ yếu là khi nào có thể trồng lúa nước, nếu còn tiếp tục thế này, tương lai món chính của mọi người đều là thú biến dị rồi.
Dương Tâm Ngữ nói khi nào thời tiết ấm lên họ sẽ tiến hành kế hoạch gieo trồng khoai tây, khoai lang và bắp, những thứ này có thể trồng ở đây, lúa nước tạm thời phải cân nhắc, vì đây là ruộng cạn, không phải ruộng nước!
Lâm Đàm Đàm nghĩ, khoai tây, khoai lang và bắp cũng là thứ tốt, không tệ không tệ.
Còn về ruộng nước, cô nghĩ đến gềnh nước ở trên vùng núi này, nếu dọc lên thượng du, nói không chừng có thể tìm được đầm nước, con suối linh tinh gì đó, dẫn nước từ trên núi qua bên này... Nghĩ một hồi cô lại lắc đầu, không thể khai thác núi, thời tiết ngày càng nóng, nếu động vào núi có thể xảy ra chuyện. Hơn nữa, sự tồn tại của nước ngầm cũng có liên quan đến nguồn nước ở trên núi, nếu thật sự tháo nước từ trên núi xuống cũng không có lợi với hoàn cảnh bên này.
Ôi, thôi, cô suy nghĩ những thứ này làm gì, những chuyện thế này ắt sẽ có người quan tâm xử lý, chẳng hạn như... Khụ khụ, Diệp Tiêu.
Nghĩ đến Diệp Tiêu, cô lại đen mặt, khéo làm sao vừa quay đầu đã thấy Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu từ đằng xa bước đến, theo sau có một đám người, là người của tổ xây dựng, còn xác theo các loại công cụ. Lâm Đàm Đàm đè nén nỗi xúc động muốn chạy trốn, hai chân như cắm rễ trên mặt đất, nhìn anh càng lúc càng gần, nở một nụ cười vô cùng giả: “Trùng hợp quá, anh đang bận à?”
Diệp Tiêu cũng đáp lại cô bằng một nụ cười: “Không phải trùng hợp, nghe nói em đang ở đây nên anh đến tìm em để khởi công phòng ở trên núi, vừa hay chúng ta đều ở đây, nên bàn bạc xem nên xây phòng ở như thế nào.”
“Chúng ta? Bàn bạc?”
Diệp Tiêu cười dịu dàng, giọng lại trầm thấp: “Đương nhiên, là chỗ ở của chúng ta mà, phải bàn bạc chứ.”
Lâm Đàm Đàm bị dọa: “Không... không phải đã nói...” Cô hạ giọng: “Không phải đã nói là tách ra, ở, riêng hả?”
Diệp Tiêu cũng học theo cô, hạ giọng: “Anh nghĩ, chúng ta đã xác định quan hệ, còn che che giấu giấu với người khác, sẽ làm em tủi thân.
Lâm Đàm Đàm tròn mắt, Diệp Tiêu lại nói chậm rì rì: “Lỡ đâu em thấy uất ức, suy nghĩ miên man, cảm thấy anh thích người khác, hoặc lo lắng anh và Bạch Trừng có gì đó thì sao đây? Vẫn nên làm rõ danh phận, ở cùng một chỗ để em giám sát bất cứ lúc nào mới được, em nói xem có đúng không?”