Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 158: Chương 158




Đêm lạnh như băng.

Bên ngoài trời mưa rả rít.

Trong một căn phỏng nhỏ có ánh đèn vàng ấm áp, có một con hải cầu đang nằm thẳng người trên sô pha mềm mại.

Anzasil xoa bóp cho hải cẩu nhỏ của mình.

Tư Niên kêu ngao ngao không ngừng.

Anzasil vỗ nhẹ lên mông cậu cảnh cáo:

“Đừng lộn xộn, anh xoa cho em mau khỏi bệnh, nếu không sẽ đem em cho bác sĩ nữa đấy”

Tư Niên biết cơ thể ngốc nghếch này hôm trước vừa bất hoà với một con tinh thú, cậu không có dị năng, may mà Sow đến kịp, đánh đuổi con tinh thú độc ác kia đi.

Cậu cũng không có thương tích gì đáng kể, chỉ là trên lưng hơi đau, có lẽ đều bầm tím từng mảng, chỉ là lông cậu dày, xem cũng xem không thấy.

Anzasil đau lòng không thôi, vốn còn định mang cầu tuyết nhỏ nhà mình đi đánh thú triều, lúc đó chỉ có thể mang cậu gửi vào bệnh viện.

Tư Niên cảm thấy đời mình đúng khổ.

Cậu là người hay là thú đều bị ghét không ngừng. Bọn tinh thú xung quanh đều rất khinh thường Tư Niên vì cậu không có dị năng, nếu không có Sow “yêu thương” thì thú sinh của Tư Niên cũng không dễ dàng.

Anzasil thì có vẻ không để tâm, từ ngày mua được cậu ở Cami, đến lúc hắn trở thành thiếu tướng, hắn luôn mang cậu bên mình, không sợ ai cười chê.

Chuyện thiếu tướng có một con tinh thú béo ú không có dị năng đã là chuyện nhà nhà người người đều biết.

Hình tượng của hai bọn họ có chút không phù hợp, một kẻ oai hùng ôm một mớ đáng yêu đi đâu cũng rất dễ gây chú ý.

Anzasil đã xoa xong cho Tư Niên, hắn bế cậu vào lòng mình dịu dàng nói chuyện cho cậu nghe.

Tư Niên nghiêm túc ngao ngao vài tiếng.

“...Anh đưa con tinh thú đó và chủ nó đi sang tinh cầu khác rồi. Em đừng sợ hãi nữa nhé. Anh sẽ bảo vệ em”

“Ồ, ngao ngao ngao”

“Ngoan quá. Anh đã đặt người máy quần áo cho em rồi. Mai chúng ta đi xem nhé”

“Ngao ngao ngao???” - Em cũng cần phải mặt đồ sao???

“Em cũng thích đúng không? Đây là vải mới được nghiên cứu ra, rất nhẹ, nhưng có khả năng phòng vệ đấy. Em xem này”

Trước ánh mắt tò mò của hải cẩu nhỏ, Anzasil lấy quang não ra, mở cho cậu xem vô số hình ảnh.

Tư Niên cảm thấy rất đau tim, cậu không muốn mặt mấy hoạ tiết trái tim đỏ, hoa hồng nhỏ này đâu.1

Tay nhỏ cụt ngủn của hải cẩu chỉ chỉ mấy tấm ảnh trên màn hình mà ngao ngao.

Anzasil vui vẻ:

“Em cũng thích những thứ này sao? Yên tâm nhé, anh biết mà, anh đã bảo bọn họ may những mẫu này đầu tiên cho em rồi”

Tư Niên tuyệt vọng ủ rũ rụt cái đầu nhỏ toàn kẹp hoa vào lòng Anzasil giả chết.

Anzasil tưởng bé nhỏ nhà mình đã muốn ngủ, nên ôm cậu đứng lên, vỗ vỗ nhẹ nhẹ theo nhịp nói:

“Có muốn ăn tối trước khi ngủ không?”

“Ngao ngao” - không ăn đâu, béo lắm rồi.

“Cá gì nào?”

“Ngao ngao” - Em nghĩ mình phải ngủ rồi.

Tư Niên sau khi ăn ba con cá mật dưới ánh mắt trìu mến của Anzasil thì no căng bụng.

Không muốn di chuyển.

Anzasil lại xoa bụng cho Tư Niên:

“Anh xoa xoa cho em này. Nằm xem tivi một lúc đi, rồi mình đi ngủ”

Anzasil không sợ Tư Niên bị béo một chút nào, dù sao ai lại lo một con hải cẩu sẽ bị béo, hơn nữa năng lượng dư ra của tinh thú đều sẽ chuyển hoá thành dị năng.

Tư Niên cũng không lo lắng, cậu hiện tại tuy có hơi tròn nhưng vẫn thon gọn hơn đời trước.

Trên tivi đang giới thiệu về cuộc thi “Thiên hà”, Tư Niên bỗng nhiên nhớ lại những ngày tháng trước kia.

________

“Đại ca, anh cũng đăng ký tham gia cuộc thi “Thiên hà” sao?”

“Đúng thế”

“Tốt quá, em nghe nói Edric cũng tham gia. Anh nhất định phải vượt qua hắn”

Keiran khẽ cau mày, bất giác đưa lưỡi liếm liếm răng mình, sau đó hừ lạnh trả lời:

“Đừng nhắc hắn trước mặt đại ca mày. Tao không muốn nghe bất cứ gì về tên hôn quân hoang dâm vô độ đó”

“Đúng đúng đúng, nghe bẩn tai thôi. Tên đó hôm trước vừa dụ Lemi, hôm nay lại nhận lời tỏ tình của Emi dưới sân bóng gỗ”

Keiran tức đến cắn răng.

Emi, Emi, Emi.

Trong mơ kia, ở tinh cầu hoang, cậu còn từng vì Emi khinh thường Edric mà chửi cô ta. Vậy mà hôm nay hai bọn họ dám thông đồng.

Keiran tức lắm, nhưng không thể làm gì, cũng không thể vì giấc mơ hoang đường đó mà đi đánh Edric.

“Này, bọn mày vừa nói gì anh cả của bọn tao? Nói lại lần nữa thử xem”

“Sợ gì mà không dám nói? Đưa tai lên nghe cho rõ này, chúng tao nói Edric...”

Keiran cắt ngang:

“Trăm sai ngàn sai đều là tôi sai, từ nay về sau tôi thấy Edric sẽ đi đường vòng. Tôi không muốn dính dáng gì với Edric, một chút cũng không. Tôi và Edric nước sông không phạm giếng. Trừ “Thiên hà” tôi đã đăng ký ra, sau này cái gì có Edric có thể thông báo cho tôi một tiếng, có hắn không có tôi”

Keiran nói vừa hết lời liền dứt áo ra đi.

Keiran sợ đối diện với Edric.

Rõ ràng họ là đối thủ cạnh tranh từ khi đặt chân vào học viện, mỗi tháng đều hẹn đấm nhau một lần, thứ gì cũng ganh đua, tranh đoạt. Gặp nhau còn nhiều hơn gặp giảng viên. Ghét nhau như chuột với mèo. Vậy mà Keiran lại cảm thấy dạo này mình lại rất kỳ lạ. Giấc mơ kia làm cậu không thôi nghĩ về Edric, từ đó thấy Edric cũng không tệ, rất tốt, người tốt nhất trên đời.

Keiran phát hiện ra một bí mật động trời của bản thân. Cậu không thể cho phép nó phát triển. Yêu ai cũng được nhưng không thể yêu đối thủ của mình, không thể yêu tên phong lưu đào hoa đó, càng không thể yêu thiếu gia nhà Lewis.

Keiran biết mình phải trốn thôi.

Edric nhìn Keiran nói ra mấy câu vô tình vô nghĩa, rồi lạnh nhạt đi vào lớp thì cảm thấy khó chịu vô cùng.

_____

Edric gần đây đã đi học chăm chỉ hơn.

Hắn muốn gặp Keiran. Dù cậu ta không ngoan như trong mơ, nhưng gặp thôi cũng đã đủ vui vẻ.

Vậy mà, Keiran đã quyết tâm tránh mắt hắn.

Bọn họ không cùng lớp, Edric học lớp chỉ huy, Keiran học lớp tiên phong. Nên một tháng chỉ học chung với nhau từ hai đến ba buổi trên hội trường.

Từ ngày Keiran công khai “từ mặt” Edric, Keiran đã trốn tất cả các buổi sinh hoạt chung.

Edric muốn nhìn thấy Keiran, hắn không chịu nổi sự đơn phương tránh mặt ấy nên vào một buổi chiều mát mẻ, Edric đã chặn đường về ký túc xá của cậu.

Keiran đang cùng một hai người bạn của mình, từ xa xa đã bị bóng dáng của Edric thu hút.

Keiran thầm mắng bản thân mình thiếu nghị lực, bên ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên, không nhìn Edic dù chỉ một lần.

Đám đàn em của Edric và Keiran vừa thấy nhau đã không nhịn được phồng mang chiến đấu.

Edric lặng thinh, không một lời can ngăn.

Keiran không quan tâm, bước chân cũng không chậm lại, cậu muốn nhanh chóng trở về ký túc xá.

Keiran tự lừa mình dối người, giả vờ không quen Edric.

Lúc Keiran đi ngang qua, Edric liền đưa tay mình nắm lấy tay Keiran:

“Tôi muốn nói chuyện”

Keiran bị cái nắm tay quen thuộc này làm cho khóe mắt có chút cay cay. Ở một nơi nào đó, trong một rạp chiếu phim, Edric cũng đã từng nắm lấy tay cậu đầy dịu dàng và đáng tin cậy.

Keiran sợ giọng nói của mình không bình tĩnh nên đã không trả lời.

Khi Edric kéo Keiran theo bước chân của mình, Keiran mới hoảng loạn vùng ra:

“Xin lỗi, tôi không nhớ Edr.. à không, không nhớ cậu là ai. Tôi nghĩ là chúng ta cũng không có chuyện gì để nói”

Những người có mặt đều cảm thấy có chút gì đó hiểu rõ những việc diễn ra gần đây. Chắc chắn Keiran bị va đầu vào đâu đó mà mất trí nhớ rồi. Chắc chắn là như thế. Nó phải là như thế!

Edric cũng không ngại, mặt dày mặt dạn nói:

“Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là bạn tâm giao thân thiết của cậu đấy. Thường khi chiều đến chúng ta sẽ đi ăn kem bơ cùng nhau”

Tên này vậy mà biết cậu thích ăn kem bơ.

Keiran cảm thấy đã diễn kịch phải diễn cho tới bèn quay ra nhìn đám đàn em mình hỏi:

“Yeltai, cậu nói xem tôi có bạn tâm giao thân thiết thật không nhỉ?”

Yeltai đã theo Keiran từ khi vào học viện, là bạn cùng ký túc xá với Keiran, chắc chắn sẽ biết nên nói gì, vậy mà không biết hôm nay mơ màng thế nào lại “phản bội” Keiran:

“Hả? À, ừ, đúng rồi. Cậu và Edric thân thiết mà, sợ rằng còn cưới trước tôi và Cina”

Cưới cái đầu cậu đấy.

Keiran trừng mắt nhìn Yeltai, Yeltai lúc này mới tỉnh táo ra đôi chút:

“Xin lỗi, xin lỗi, nhầm rồi, Keiran không quen Edric đâu”

Keiran đánh nhanh thắng nhanh gật gật đầu, rồi co chân chạy mất.

—------------

Keiran ngẩn ngơ nằm trên chiếc giường rộng lớn trong ký túc xá.

Chiếc giường đúng tiêu chuẩn thế này mà Keiran lại cảm thấy hơi trống trãi.

Cậu và Edric ghi thù với nhau từ những ngày đầu vào học viện.

Edric có tham gia huấn luyện, vì vậy chỉ cần thi thêm hai vòng, nên hắn vào học viện từ trước. Keiran phải tham gia đủ tất cả các cuộc tuyển chọn mới đủ điều kiện vào.

Vào một ngày đẹp trời, khi từ nhà trở về ký túc xá, Edric phát hiện đám hoa hướng dương mà hắn tỉ mỉ chăm bẵm đã bị ngắt trộm không ít.

Edric đã vô cùng tức giận mở một cuộc điều tra quy mô lớn, chỉ trong vòng mười phút “kẻ trộm hoa” Keiran đã bị bắt.

Keiran không biết đây là hoa của Edric, cậu cũng vô cùng yêu thích hướng dương, vì thế khi thấy một đám hướng dương ở cổng sau học viện đã dò hỏi mọi người, sau đó được Lian nói rằng đây là hoa dại, có thể hái tự do, liền hồ đồ hái mấy bông to nhất, đẹp nhất đem về ký túc xác của mình.

Keiran thở dài.

Cậu cũng biết cậu có lỗi nhưng Edric hoàn toàn không cho cậu cơ hội sửa sai. Sau đó, Keiran cũng không ưng nổi thái độ của Edric, thế là bọn họ đã không đội trời chung.

- -----

Tư Niên mặc một chiếc áo hoa đào xinh xắn ngồi ăn hạt mục hoàng và xem tivi cùng Anzasil và Mục.

Anzasil dạo này có một thói quen kỳ lạ, hắn thường nhìn chằm chằm Tư Niên và ngồi trầm tư suy ngẫm.

Tư Niên bị nhìn nhiều thành quen nên cũng không có ý kiến, cậu chỉ tập trung xem tivi vì Anzasil đã hạn chế thời gian tiếp xúc với các thiết bị điện tử của cậu xuống đến mức đáng thương.

Bỗng nhiên Anzasil quay sang nói với Mục bên cạnh:

“Cậu có cảm thấy em ấy dạo này hiểu được nhiều thứ chúng ta nói hơn không?”

Tư Niên cả người đều cứng lại.

Mục qua loa gật gật đầu:

“Đúng thế đấy, hôm trước có vẻ còn xem hiểu được một bộ phim tình trường lâm ly bi đát. Nghe nói nếu tinh thú quá thông minh, chỉ cần cạo đi hết lông của chúng, chúng sẽ trở thành huyền thú”

Tư Niên tim đập bình bịch.

Cậu không muốn để Anzasil phát hiện cậu kỳ lạ, cậu không muốn thành hải cẩu trụi lông.

Có khác gì một con gà tây đêm giáng sinh không chứ?

Anzasil ôm Tư Niên giơ lên cao lắc lắc:

“Có thể không nhỉ? Mà cậu xem ở đâu?”

Tư Niên giả ngu, không cho hắn một phản ứng nào.

Mục cũng nhìn qua một cái, rồi cười:

“Xem trên “cánh rừng huyền thú” mà cầu tuyết thường đòi mở đấy, ngài xem nó kìa, bị ngài hù dọa rồi”

Anzasil nghe thấy thế liền ôm cậu lại vào lồng ngực mình vỗ vỗ.

Mục đưa qua một hạt mục hoàng:

“Biến hay không biến cũng đâu quan trọng. Đều hiền lành, đáng yêu”

Đều? Mục thấy hai hình dáng của cậu rồi?

Tư Niên bất ngờ nhìn sang Mục.

Mục:

“Ngài nhìn kìa, chắc nó hiểu tôi khen nó đấy”

Tư Niên trốn tránh cúi đầu xuống.

Tinh thú thường rất thông minh, nhưng hai chữ “thông minh” đó chỉ so sánh với đám thú vô tri, còn so sánh với nhân loại thì không hơn đám trẻ ba tuổi là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.