Tư Niên cảm thấy mình nên cẩn trọng hơn.
Không thể để Anzasil nghi ngờ.
Vì vậy khi thấy Edric và Keiran trên tivi, Tư Niên cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn.
Edric và Keiran đều tham gia cuộc thi “Thiên hà“.
Một lúc sau, Tư Niên còn nhận ra thêm vài người quen thuộc, như Yeltai và Băng.
Bọn họ đều là học viên của học viện quân sự.
Học viện quân sự ở thế giới này vẫn là học viện đứng đầu liên bang, nhưng không có chiến tranh trực chờ nên quy trình đào tạo cũng có nhiều điểm khác biệt.
Hiện tại, trên tivi đang trực tiếp vòng loại đầu tiên.
Mục lấy cho Anzasil một tách trà, lấy cho Tư Niên một ly sữa, sau đó cũng ngồi bên cạnh lấy giấy bút ra ghi chép.
Tư Niên ngơ ngác nhìn qua.
Thông thường nếu dùng giấy bút thì đây phải là công việc bí mật, quan trọng. Nếu bí mật, quan trọng thì nên đem vào thư phòng làm cho có chút nghiêm chỉnh.
Một lúc sau, Tư Niên đã thấy Mục cầm bút lên ghi số 424 lên trên giấy, là số báo danh của Edric. Bỗng nhiên Anzasil lên tiếng:
“Người đó không được. Cậu ta là Lewis Edric”
Mục bất ngờ:
“Là nhị thiếu gia của gia tộc Lewis? Thật là trẻ thế này?”
- -------
Edric vừa xuống từ đài thi đấu, thành công trở nằm trong mười người đứng đầu của đợt đầu tiên.
Keiran lên ở đợt tiếp theo.
Cuộc thi rất đơn giản, chủ yếu so tài về tốc độ và độ kiểm soát dị năng.
Đợt của Keiran lên tất nhiên đa số đều là những người có dị năng hệ phong và tốc độ.
Keiran rất nhanh nhẹn và định hướng tốt nên có thể tranh được rất nhiều quả bóng nhưng cậu lại không tiết chế được năng lượng của mình vì thế cũng làm vỡ rất nhiều quả.
Trong lúc Keiran mất bình tĩnh bỗng nhiên nghe được một âm thanh ở phía sau mình:
“Thấy cậu gần chạm đến thì cũng chẳng có ai tranh”
Keiran dường như hiểu được ý này.
Khi cậu sắp chạm vào quả bóng liền thả gần như toàn bộ năng lượng xuống.
Quả nhiên số bóng hoàn mỹ thu được nhiều hơn.
Khi kết thúc, Keiran đứng thứ nhất, Yeltai cũng đuổi sát phía sau.
Lúc đi xuống đài, Keiran quay đầu nhìn lại nhưng không nhìn thấy người đã giúp mình, chỉ thấy bóng dáng đáng ghét của Edric bên kia.
- ---------
Ở một góc hẻm tối vắng tanh, Keiran bị dồn về chân tường, một đám người ngang ngược hống hách đẩy mạnh vai Keiran.
Keiran bắt lấy tay hắn vung ra xa.
Tên kia tức giận giơ tay lên cao muốn đấm xuống, miệng liên tiếp mắng chửi:
“Cái thắng khốn này, sao mày dám...”
Bỗng nhiên, một người trong số bọn họ lại bước đến, ra hiệu cho những người khác khẽ lui về sau, sau đó hứng thú đánh giá Keiran.
Keiran:
“Meas, tôi nhớ là mình cũng không gây thù gì với cậu”
“Ngươi còn dám nói không, ngươi chính là kẻ tranh bóng với Khol thiếu gia”
Keiran cau mày.
Thì ra là vì cuộc thi vừa rồi nhưng hai người họ cùng một đợt, bóng trên đài tất nhiên là phải tranh với nhau.
Meas đứng hạng hai, chỉ thua Keiran ba quả bóng, vẫn là một thứ hạng rất cao.
Meas vẫn im lặng.
Keiran biết hôm nay mình khó là nguyên vẹn ra khỏi cái hẻm này, bọn họ có bốn người, cậu vẫn chưa đủ tầm để đánh với cả bốn như thế.
Meas bỗng nhiên mỉm cười:
“Đừng căng thẳng, cau mày không xinh đẹp một chút nào”
Keiran cảm thấy ghê tởm.
Tên Meas này không phải cũng giống tên Meas biến thái trong mơ chứ?
Meas đưa tay muốn chạm vào gò má Keiran.
Keiran nghiên người tránh né, tranh thủ lúc bọn họ chưa sẵn sàng liền đá người bên trái mình một cái, đồng thời tạo một xoáy gió lao về phía Meas.
Trong phút chốc cả con hẻm yên tĩnh chỉ còn tiếng đánh nhau và tiếng dị năng chạm vào bờ tường phía sau.
Keiran bị một dị năng giả hệ mộc tóm được chân, lôi kéo cậu trên mặt đất.
Một dị năng giả hệ kim đổi súng trên tay thành đao lớn, từ trên cao chém xuống chân Keiran.
Bọn họ cũng không phải thật sự muốn giết người.
Chỉ muốn cho Keiran chút cảnh cáo.
Keiran chém ngược lên một dao gió, sau đó đạp một chân vào tường, thuận theo sức kéo của dị năng giả hệ mộc mà tiến gần lại hắn, dùng lưới gió cắt nát dây leo, đấm hắn văng vào vách tường.
Keiran cảm thấy phía sau mình lạnh băng, một dị năng giả hệ ám đã áp sát vào cậu, một bên cánh tay của Keiran trong nháy mắt liền bật máu.
Keiran lại tạo xoáy gió nhưng người chém cậu đã không biết trốn đi đâu.
Dị năng giả hệ kim tạo ra vô số dao nhỏ đâm về phía Keiran thì bị lốc xoáy cuốn theo, sau đó tấn công đến bên người dị năng giả hệ mộc.
Keiran phát hiện bên trái mình có nguy hiểm, cậu biết là dị năng giả hệ ám, nhưng cậu cũng chỉ có thể phòng ngự kịp các nơi trọng yếu, không có thời gian và cũng không biết tránh như nào.
Nhưng lần này chưa cảm nhận được đau đớn thì đã thấy máu phun lên tay mình, lập tức có một cơ thể người đổ xuống bên trái cậu, sau đó hắn bị quăng mạnh vào tường, giữa lòng ngực bị một cầu nước xuyên thủng, nước hòa vào máu làm phóng đại sự rùng rợn.
Meas từ đầu vẫn chỉ đứng yên bây giờ cũng ngạc nhiên quay ra nhìn về đầu hẻm.
Edric từng bước chậm rãi đi vào.
Meas:
“Thứ gì làm Edric thiếu gia tức giận đến như thế? Giết người ở thành đô cũng không phải là lựa chọn tốt”
Edric cao ngạo nhìn xuống:
“Không cần cậu bận tâm. Không phải tôi thì cũng sẽ có người khác giết cậu thôi”
Edric đi đến cầm tay Keiran kéo cậu ra khỏi hẻm.
- ------------
Keiran nằm máy trị liệu hai giờ, lúc thức giấc đã không thấy Edric trong phòng.
Keiran bước ra khỏi máy trị liệu, đánh giá xung quanh.
Đây có vẻ là phòng của Edric, khắp nơi đều tồn tại vết tích sinh hoạt của hắn.
Keiran biết mình không nên tò mò nhưng cuối cùng vẫn không kìm được đi vòng quanh một chút.
Edric là một người yêu hoa hướng dương, ban công trước phòng hắn đều bị hướng dương chiếm giữ.
Bên trong phòng lại khá đơn điệu, chỉ có đủ các đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Trên tường treo một bức tranh vẽ một hòn đảo hoa vàng được bao bọc bởi biển xanh, có hai chàng trai cưỡi chim bay lượn trên bầu trời.
Keiran đang cảm thấy cái đảo trong tranh này hơi quen thuộc thì cửa phòng bị đẩy ra.
Edric cầm một tô cháo nóng bước vào.
Keiran ngại ngùng nói:
“Hôm nay cảm ơn cậu, hôm khác tôi sẽ báo đáp, bây giờ tôi phải về ký túc xá”
Edric khẽ thở dài, có chút mất mát nói:
“Ăn trước một chút đồ nóng. Ăn xong tôi đưa cậu về”
Keiran không hiểu sao có chút đau lòng, không nỡ từ chối đành ngồi xuống ăn cháo mà Edric mang đến.
- -------
Edric rất muốn giữ Keiran ở lại nhưng hắn biết Keiran chắc chắn sẽ không đồng ý nên chỉ có thể tranh thủ thời gian đưa cậu về mà lái tàu thật chậm.
Không có con đường vô hạn, dù chậm chạp bao nhiêu thì ký túc xá cũng dần xuất hiện trước mắt Edric.
Edric không biết bao lâu nữa hắn mới có thể ngồi gần với Keiran như vậy. Có lẽ là ngày mai, cũng có lẽ đây là lần cuối.
Edric có rất nhiều thứ muốn nói nhưng bao nhiêu câu từ đều không biết nên nói từ đâu. Suy cho cùng bọn họ cũng không không thuộc, chỉ là hắn tự bị ảo tưởng của mình nhấn chìm trong khát vọng.
Keiran:
“Ký túc xá không cho lái tàu bay vào. Cậu quên rồi sao?”
Edric hạ tàu xuống:
“Xin lỗi, có chút thất thần”
Keiran:
“Không sao”
Edric:
“Tôi tiễn cậu thêm một đoạn được không? Trời cũng tối, cậu còn đang bị thương, tôi không an tâm lắm”
Keiran không cảm thấy mình có vấn đề gì, cậu cũng tin tưởng tuyệt đối về sự an toàn trong khuôn viên học viện nhưng sau cùng vẫn khuất phục trước ánh mắt dịu dàng của Edric:
“Được”
Đây là lần cuối! Đây là lần cuối Keiran cho phép mình xa đọa.
Đoạn tình cảm này không nên có, cũng không nên tồn tại. Tâm hồn họ thuộc hai thế giới, hiện thực họ cũng thuộc hai giai cấp. Hắn là người Keiran biết mình không nên yêu.
Edric nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại nhìn chàng trai bên cạnh, sau đó cười khổ một tiếng rồi thở dài.
Keiran vờ như không nghe.
Edric:
“Tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ ấy, cậu đã thuộc về tôi”
Trời quá tối, Edric không nhìn thấy mặt của Keiran đã biến sắc.
Sau vài giây im lặng, Keiran mới điều chỉnh được tâm trạng của mình trả lời:
“Là vì giấc mơ đó nên hôm nay cậu giúp tôi sao?”
Edric lắc đầu:
“Không biết nữa, ngay từ lần đầu gặp cậu, cậu đã rất đặc, nên là cậu cho tôi một cơ hội bên cạnh cậu được không? Đừng đẩy tôi ra xa”
Nếu người đó không phải là cậu thiếu niên trước mặt, có lẽ Edric sẽ không đủ kiên nhẫn cũng cậu ta tốn thời gian tranh giành những thứ vô nghĩa.
Từ nhỏ đến lớn đó là lần đầu tiên Edric có thể bỏ dở việc của gia tộc để theo đuổi những thứ trẻ con.
Keiran nắm chặt tay, trong lòng có một con ác quỷ và một con thiên thần đang đánh nhau ác liệt.
Cuối cùng thiên thần nhỏ đã chiến thắng.
Keiran không trả lời, cụp đuôi chạy vào ký túc xá.
- -----------
Đã ba tháng kể từ ngày Tư Niên trở thành tinh thú của Anzasil.
Hay tay của Tư Niên đầy ấp hàu và bào ngư, cái đuôi nhỏ đạp nước ngoe nguẩy bơi vào bờ.
Anzasil bơi ở đó không xa liền bị một con hải cẩu béo tròn đụng trúng.
Tư Niên dụi dụi đầu vào cánh ta Anzasil, đắc ý ngao ngao ô ô nói chuyện, dù Anzasil chẳng thể hiểu được cậu nói gì.
Anzasil vớt bé mập nhà mình lên, hôn lên cái mũi ẩm ướt của cậu rồi quen thuộc khen ngợi:
“Em tuyệt quá, bắt được nhiều ốc thế này luôn à? Em chắc chắn là con hải cẩu giỏi nhất trên đời”
Mục trên ngồi trên bãi cát nhàm chán chơi quang não, nhìn thấy Anzasil và Tư Niên bên kia chơi đùa liền không hiểu nổi, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang Sow bên cạnh hỏi:
“Mày nghĩ chúng ta có nên xuống bơi bơi không?”
Sow không hiểu lắm, nhưng nghe đến bơi liền quăng cho Mục ánh mắt khinh thường.
Mục gõ gõ lên lớp vỏ của nó mắng hai câu, rồi lại nằm xuống cát xem cầu tuyết xếp đá thành một vòng tròn để nhốt ốc bên trong.
Một cảm giác kỳ lạ trong lòng dâng lên.
Anzasil đi đến gần Mục đá đá hắn mấy cái phê bình:
“Lười nhát quá. Cho tôi xin một ít lửa nướng đồ”
Mục không vội dùng dị năng, mà quay sang Anzasil nói:
“Này, cầu tuyết không chỉ biết xây hồ nhốt ốc, mà còn biết thả mấy con nhỏ, giữ lại những con to”
Thông thường thú còn mang tính hoang dã, đã là con mồi săn được thì đều sẽ trở thành đồ ăn, chỉ khi thông ăn nổi mới bỏ lại, chứ không con nào giữa chừng lại thả mồi.
Anzasil không cảm thấy bất thường mà còn khoe khoang:
“Em ấy còn biết đặt đồ trên quang não nữa đấy”
Mục vẫn chưa biết kỳ lạ chỗ nào nên bị cuốn theo lối suy nghĩ của Anzasil:
“Thông minh thật”
Tư Niên chờ Anzasil mãi không được, bèn bò lên cát thúc giục.
Anzasil ôm cậu lên dạy dỗ:
“Chờ anh đến bế em lên. Xem xem bẩn lông rồi, nếu có đá, có vỏ ốc sắt bén làm em bị thương thì sao?”
“Ngao ngao”
“Không được chống chế”
“Ngao ngao”
“Không ngoan thì ngày mai không dẫn em đi xem vòng cuối của Thiên hà đấy”