Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa

Chương 56: Chương 56: Thiếu






Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Thấy Thời Mộ và Phó Vân Thâm đi vào, Chu Thực buông lỏng tay, mặt chợt biến sắc, sau đó vừa ôm lấy Hạ Hàng Nhất như một người anh trai tốt vừa cười hì hì: “Tôi không có bắt nạt cậu ấy đâu, hai người đừng hiểu lầm.”

Chu Thực đẩy hộp đồ ăn đến trước mặt Hạ Hàng Nhất: “Anh em tốt, cùng ăn nào.”

Hạ Hàng Nhất im lặng hất tay cậu ta ra rồi để hộp đồ ăn xuống lại. Chu Thực nghĩ cậu ấy không muốn nên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hàng Nhất lấy thuốc cao trong ngăn tủ ra đi đưa cho Bối Linh, lúc gần đi còn nói: “Anh em tốt, cùng ăn nhé, nhớ phải chừa cơm lại cho tôi.”

“...” Con hàng này đúng là tên giả đò ngây thơ vô số tội!

“Của cậu đây.” Phó Vân Thâm đưa phần cho Thời Mộ.

Tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải ăn cơm, thấy Chu Thực có chút đáng thương nên Thời Mộ hào phóng chia nửa phần ăn của mình cho cậu ta.

Hạ Hàng Nhất nhanh chóng quay lại, không hề khách sáo mở hộp thịt kho ra. Chu Thực tranh thủ chồm qua gắp lẹ một miếng, nhai nhồm nhoàm, gắp hết đũa này đến đũa khác, Hạ Hàng Nhất nhìn cậu ta rồi lặng lẽ kéo món thịt kho qua đây.

“Mộ ca, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi bảo đảm không ai dám bắt nạt cậu.” Cậu ta tọng đầy một họng, cẩn thận liếc nhìn cô: “Nhưng mà nói thật nhé, hôm qua cậu và lão Hoàng đi đâu vậy?”

Thời Mộ không ngẩng đầu chỉ đáp: “Bắt quỷ.”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Cô vừa dứt lời, Hạ Hàng Nhất đánh rơi đũa xuống đất, sau đó lại đẩy mắt kiếng lên, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi tiếp tục ăn cơm.

Hành động lén lút đó của cậu đương nhiên không qua được mắt Chu Thực, Chu Thực cười hí hí, khoác cánh tay lên vai cậu, tỏ vẻ tự hào nói: “Cậu đừng sợ, nếu cậu đã là bạn cùng phòng của chúng tôi rồi thì sẽ gặp chuyện này hoài luôn đó nên tôi không giấu diếm cậu làm gì. Tôi nói nhỏ cho cậu biết, Mộ ca và Thâm ca đều có thể nhìn thấy ma quỷ nhưng Mộ ca ghê gớm hơn, cậu ấy có thể ăn cả ma quỷ luôn đấy, lần trước cậu ấy đã ăn mẹ kế của Thâm ca, bà ta kinh khủng lắm, đúng không Thâm ca?”

Nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Phó Vân Thâm, cậu ta lập tức rụt cổ không dám nói nhiều nữa.

Nghe vậy, Hạ Hàng Nhất chợt thấy kinh hãi.

Từ nhỏ Hạ Hàng Nhất theo chân cha mẹ đi khắp bốn phương, đã gặp khá nhiều chuyện lạ kỳ thú, không ít người bình thường có thể nhìn thấy ma quỷ nhưng hôm nay lần đầu tiên cậu nghe có người ăn được cả ma quỷ. Ma quỷ là gì chứ, quỷ do oán khí và tà khí biến thành, nguyên nhân chính là chúng không có thực thể nên quỷ hồn có thể công kích tinh thần người sống, một oán linh đủ tầm có thể tổn thương đến cơ thể con người, còn con người thì không thể đánh trả được.

Người có thể ăn ma quỷ???

Nếu ăn được thật, vậy không bị đột tử sao.

Hạ Hàng Nhất nghĩ Chu Thực khoác lác, hơn nữa cậu ta thích nổ, không đáng tin.

Trong lòng nghĩ vậy nên cậu không quan tâm đến chuyện này nữa.

Ăn cơm xong, dọn dẹp đồ, Thời Mộ mượn dùng máy tính của Chu Thực để lên diễn đàn trường đại học cao đẳng.

Hóa ra bài viết đã bị ẩn, vừa thấy thì hiểu ngay nhà trường đang muốn ép xuống, không may hành động này càng làm sự tình trở nên kịch liệt hơn.

[Có tật giật mình? Nếu không có chuyện này vậy xóa bài làm gì? ]

[Nghe nói lão Hoàng đó là gay, thằng bóng chết tiệt.]

[Lăn giường với học sinh mà không biết thẹn à.]

[Bọn Anh Nam đấy thích làm những chuyện vậy đó, mấy năm trước không phải còn có một nam sinh cưỡng hiếp bạn cùng phòng à.]

[Tôi là Anh Nam, đàn anh đó ở phòng 415, Thời Mộ cũng đang ở phòng 415, 415 toàn gay không nhỉ.]

[Dù đàn anh Thời Mộ là gay nhưng người ta là chàng gay đẹp trai, mấy người đều là đám heo miệng thúi, tôi nguyền rủa mấy người đi thi bị gãy bút. (một vạn chữ thô tục)]

[Chu choa, lầu trên là hoa khôi trường chúng ta à? Làm gì mà bênh cậu ta chằm chặp vậy.]

[Quả nhiên con gái đều là sinh vật chỉ biết nhìn mặt.]

Đang lướt xuống xem, bỗng nhiên máy tính bị Chu Thực cướp đi, sau khi chuyện xảy ra cậu ta chỉ đọc lướt qua tựa đề, chưa đọc cụ thể nên không thấy gì nhưng hôm nay đọc hết cả rồi, bây giờ cậu ta hoàn toàn tức điên.

Đăng nhập diễn đàn, gửi bài viết.

[Chu đại gia gia: Mấy người cmn là kẻ biết nhìn xa trông rộng cơ à, được mở thiên nhãn rồi hả? Hay bọn bây là cột điện trước cổng trường tụi này nên biết? Môi trên môi dưới hợp lại cái gì cũng dám nói, tốt nhất bọn bây đừng ăn hùa với nhau, nếu không tụi bây sẽ được nằm cùng một chỗ đấy! F*** hết bọn mày!]

Mắng chửi xối xả xong, Chu Thực lấy điện thoại di động ra gọi: “Hồ Tử, thông báo cho tất cả anh em tuyến trên và tuyến dưới, chúng ta phải tìm bọn nó chơi nhau!”

“Đánh nhau? Đánh cái gì hả? Ai nói với chú là anh muốn đánh nhau, diễn đàn đấy chứ đâu, đám mọt sách đó chỉ biết chửi rủa người ta, để bọn nó hiểu thế nào là anh hùng bàn phím đi. Đúng! Chu ca xuất chinh, không còn cỏ mọc!”

Tạch.

Cúp điện thoại.

Chu Thực vừa ra thông báo, diễn đàn trường đại học cao đẳng lập tức bị bỏ bom.

Gửi icon, mắng người, đăng clip đam mỹ các kiểu đếm không xuể, trang chủ diễn đàn nhanh chóng trở nên loạn cào cào, một khi có người ra mặt, lập tức bị tấn công. Như Chu Thực đã nói, những học sinh Nhất Trung khác thật sự đánh không lại bọn cậu, người ta là học sinh ba tốt toàn thảo luận mấy đề tài hack não, dù bị chèn ép cũng phải có lý, nói về vụ về chửi người hay không biết xấu hổ thì kém xa Chu Thực và đám anh em côn đồ của cậu ta.

Nhân viên quản lý nhanh chóng ra tay, vừa cấm tài khoản vừa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.