-Ôi Bạch Ngân...!
Dạ Sở Kỳ than vãn. Thỏ trắng nhỏ đáng yêu của cô bị mang đi rồi...
Chít chít!
Dạ Sở Kỳ nghe tiếng kêu liền quay lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Ninh Diễm Kiều. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Nhân vật quần chúng, Bạch Ngân và Vũ Anh Anh, có chút không dám chen giữa hai người này.
-Xin lỗi... -Dạ Sở Kỳ lên tiếng, cụp mắt.
Ninh Diễm Kiều thu lại ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ.
-Có gì phải xin lỗi?
-Hôm đó... Cậu biết đấy, sức của tôi không có bao nhiêu, gọi người tới sẽ giúp được nhiều hơn. Tôi không phải muốn bỏ rơi cậu...
Dạ Sở Kỳ lúng túng, Ninh Diễm Kiều nhìn qua cười nhạt một tiếng, không hề để việc này vào mắt. Vũ Anh Anh nhíu mày một cái, đẩy tay Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ vỗ nhẹ vào tay Vũ Anh Anh.
-Thật ra, tôi cũng hiểu được đạo lý không có gì là không thể, chỉ là có muốn hay không mà thôi. Dù nói đi đâu thì cũng là tôi bỏ cậu lại, tôi tự thấy mình phải xin lỗi cậu. Thành thật xin lỗi.
Vũ Anh Anh không hiểu gì, kéo tay Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ cười hiền, lắc đầu ý nói không có gì. Không gian chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Ninh Diễm Kiều mới lên tiếng. Ánh mắt cô nhìn về phía một ai đó đang mặt rất lạnh cũng không thể thoát khỏi đám đông.
-Cậu không làm gì sai. Dù sao thì chúng ta cũng không quen biết, cậu không việc gì phải giúp tôi. Anh Dực từng nói, cậu bị bệnh gì đó, tôi nghĩ cậu chắc chỉ là bất đắc dĩ. Tôi không có thói quen nghĩ xấu về người khác chỉ vì họ không giúp mình. Cậu biết đấy, con người ta sinh ra không phải để làm vừa lòng người khác.
Dạ Sở Kỳ gật đầu. Vũ Anh Anh nhìn cô, lại nhìn Ninh Diễm Kiều, cuối cùng không chịu nổi kêu lên:
-Tôi đang cần một lời giải thích đây!
Dạ Sở Kỳ và Ninh Diễm Kiều đồng thời nhìn qua Vũ Anh Anh. Bạch Ngân yếu ớt kêu Chít! một tiếng, miệng gặm móng vuốt nhỏ.
Dạ Sở Kỳ cười một tiếng, kéo tay Vũ Anh Anh. Vũ Anh Anh nhíu mày thì thầm:
-Mình không hiểu nổi cậu vì việc gì lại phải xin lỗi cô ta. Mình nói cậu biết, cô ta không phải loại người tốt lành gì đâu. Cả trường ai cũng đều biết danh tiếng của cô ta cao đến mức nào.
-Thật ra có những thứ chỉ nhìn bề ngoài thì không biết được. Mình đã tận mắt nhìn thấy, cô ấy chẳng qua là theo bản năng phản kháng lại khi ranh giới chịu đựng đã bị vượt qua mà thôi.
Vũ Anh Anh lắc đầu khó hiểu. Ninh Diễm Kiều nhìn qua một quán coffee nhỏ bên đường, hất cằm nói với Dạ Sở Kỳ:
-Qua đó không?
Dạ Sở Kỳ chần chừ.
-Cậu muốn bế Bạch Ngân mà, đúng không?
Thỏ trắng nhỏ phụ họa kêu mấy tiếng. Ninh Diễm Kiều vuốt ve Bạch Ngân, mắt liếc qua một cái rồi đi trước. Dạ Sở Kỳ dứt khoát gật đầu, liền đem Vũ Anh Anh kéo chạy theo Ninh Diễm Kiều.
Phía xa xa, có ai đó mặt đen đến cực điểm vẫn không thể thoát khỏi đám người, trơ mắt nhìn Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy theo Ninh Diễm Kiều. Hắn lại thua một người khác...
Ba người cùng một con thỏ trắng nhỏ, cực kỳ thu hút ánh nhìn. Từng người một đều xinh đẹp, cộng thêm động vật quý hiếm đáng yêu nằm ngoan ngoãn trong tay người đi trước.
Ba người đồng thời chọn một chỗ khuất, cách ly với người khác.
-Vẻ bề ngoài xuất sắc cũng rất phiền phức.
Vũ Anh Anh cười, có vẻ thích thú với lời than thở của Ninh Diễm Kiều.
-Tôi không nằm trong đó, chủ yếu là hai người với con thỏ thôi.
Bạch Ngân tự hào vểnh tai, móng vuốt nhỏ giơ lên. Ninh Diễm Kiều đặt nó xuống bàn, nó chạy về phía Dạ Sở Kỳ kêu chít chít.
-Bạch Ngân ngoan.
Ninh Diễm Kiều nhìn Dạ Sở Kỳ, lại nhìn Bạch Ngân. Vẻ mặt cô đầy phiền muộn, đột nhiên lên tiếng:
-Cậu có biết tại sao Bạch Ngân thích cậu không?
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu nhìn Ninh Diễm Kiều, Bạch Ngân liếm tay cô.
-Bởi vì cậu giống một người. Mà suy nghĩ của anh Dực, cũng đơn giản như Bạch Ngân vậy.
Giống một người...
-Ai? -Vũ Anh Anh tò mò hỏi.
-Có nói cậu cũng không biết. Ninh Diễm Kiều chống tay, lơ đãng nhìn qua hướng khác.
-Vậy cậu nói ra làm gì? -Vũ Anh Anh nhíu mày khó chịu.
Ninh Diễm Kiều không trả lời. Dạ Sở Kỳ vuốt ve Bạch Ngân, đôi mắt bạc nhìn vô định. Sâu thẳm trong trái tim cô, cô cảm thấy hụt hẫng. Nó giống như, rõ ràng đọc tên mình đoạt giải, nhưng cuối cùng là đọc nhầm tên.
Nhưng cô lại tự lừa mình, cho rằng chỉ là cảm thấy bất ngờ. Cô thở dài mà chính bản thân cô cũng không biết.
-Tôi chẳng có gì với anh ta cả.
-Tôi chỉ tiện miệng nói thôi, cậu không cần nghĩ nhiều.
Dạ Sở Kỳ gật đầu tỏ vẻ mình hiểu. Thực tế, có gì để hiểu chứ? Cô thậm chí còn không biết rõ tình cảm của chính mình...
-Này, cậu với Hạ Cảnh Dực, rốt cuộc là có quan hệ gì? -Vũ Anh Anh hỏi.
-Quan hệ gì? -Ninh Diễm Kiều ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ cười -Tôi chỉ xem anh ấy là anh trai thôi. Giữa chúng tôi chỉ là tình cảm anh em.
-Ồ...
Ba người hết chuyện để nói, ngồi im lặng. Vừa lúc, có một người đi tới và ngồi xuống.
Hạ Cảnh Dực bộ dạng không tốt lắm, tóc hơi rối, quần áo cũng có chút xốc xếch. Hắn bực bội ngồi xuống, thầm nghĩ tự tiếp xúc với người khác là sai lầm lớn.
-Sao thế? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt, chớp chớp.
Đến cả Ninh Diễm Kiều cũng thấy cô cực kỳ dễ thương nữa là Hạ Cảnh Dực. Hắn thấy mọi mệt mỏi bực bội bay sạch.
-Không sao!
Ninh Diễm Kiều khinh thường liếc hắn một cái. Vũ Anh Anh bĩu môi, còn Dạ Sở Kỳ vẫn ngây ngô không hiểu, tròn mắt. Thỏ trắng nhỏ lại tỏ ra khinh thường ông chủ nhà nó, quay lưng đưa cái đuôi về phía hắn. Hắn thu vào mắt hành động này của nó, mặt đen thui.
Dạ Sở Kỳ đột nhiên kêu một tiếng.
-Đúng rồi, có cái này cho anh.
Dạ Sở Kỳ lục lọi trong cái túi lớn mang theo, lấy ra một cái thứ tròn tròn trắng trắng đưa hắn.
-Đây... -Hạ Cảnh Dực nhất thời nuốt không nổi cái bánh từ trên trời rơi xuống này, bị đập đến ngu luôn.
-Móc chìa khóa. -Dạ Sở Kỳ vui vẻ. -Cho anh đấy!
-Cho tôi?
-Ừ. -Dạ Sở Kỳ ngây ngô nói, như thể là điều tất nhiên.
-Sao lại cho tôi? -Hạ Cảnh Dực cũng không tin nổi cái xảy ra trước mắt.
-Thì hôm qua anh mua cho tôi đồ đó. Tôi đem làm thành cái này. Dù sao cũng là của anh muốn đồ, tôi làm thì tặng anh một cái cũng đâu có gì lạ. Nhìn này, tôi cũng có.
Dạ Sở Kỳ vui vẻ khoe đồ, nào biết ai đó được sủng ái mà hoảng sợ, sắp bị cô dọa cho ngu luôn rồi.
***
*tg: trong giây phút truyện đạt tròn 4000 lượt đọc, ta tiếp tục dại dột tung hàng. Bản dự trữ đó các nàng, để đề phòng ta bị bỏ rơi. Có điều ta vui quá nên xả rồi T^T