Loại cảm giác này Lục Viên chưa trả nghiệm qua bao giờ nhưng chiếu theo lý luận thực tế, y cũng hiểu được đây là đau bụng tiền sản, mà tần suất đau thế này đã chuyển sang đau hậu sản rồi. Có lẽ ngay từ lúc y với Nạp Cách Nhĩ ra khỏi nhà đã đau, nhưng một lòng một dạ chỉ mải lo lắng cho Tô Hoài nên mới quên đi toàn bộ.
“Tiểu Viên, ngươi cố chịu đựng, chúng ta phải về nhà trước đã.” – Tô Hoài ôm Lục Viên, không ngừng cởi y phục đắp lên người Lục Viên, Nạp Cách Nhĩ đánh xe, lúc bấy giờ Hoa Tử cũng có mặt, chẳng biết nó kiếm đâu ra mấy chiếc bánh bao đưa cho Tô Hoài.
Lục Viên cầm tay Tô Hoài lắc đầu, thở hổn hển: “Không được xóc nẩy thế này ta chịu không được có lẽ phải sinh non rồi nước ối vỡ”
Cơn đau càng lúc càng dồn dập, ngay cả nói cũng làm Lục Viên mệt đứt hơi, nhưng dù sao Tô Hoài cũng không biết đỡ đẻ, y cũng chẳng còn cách nào khác, nuốt một ngụm nước miếng, Lục Viên lại tiếp tục: “Xung quanh đây có người không, trong vòng 4 canh giờ nữa là đứa bé sẽ ra nhưng xe ngựa xóc quá, không đợi được”
“Đây là đồng không mông quạnh, căn chòi cỏ gần nhất cũng phải non nửa canh giờ nữa mới tới.” – Tô Hoài nhăn mặt nhíu mày, vén tóc cho Lục Viên mới phát hiện ra hai bên thái dương y đầy mồ hôi, hắn đau lòng lấy tay lau đi cho y.
Thở nhẹ ra một hơi dài, Lục Viên lắc đầu: “Không được xa quá chòi cỏ lại không kín gió, chẳng bằng luôn trên xe ngựa này” – cắn răng nín đau, Lục Viên tiếp: “Quên đi, ngay trên xe ngựa đi, cũng rộng không kịp tìm sản sao sao rồi. Hoa Tử, ngươi ra ngoài tìm vải khô, thảm sạch hoặc đại loại thế đến đây, càng nhiều càng tốt tìm cả gì đó để ăn nữa, tốt nhất là đường cả nước nóng” – nói xong Lục Viên lại thở gấp mấy ngụm, cơn đau đẻ lại bắt đầu, y không còn nói được nữa, chỉ biết cầm chặt áo Tô Hoài, lòng lại không ngừng lẩm nhẩm – coi như y xui xẻo, y chưa từng thấy ai lại tự mình đỡ đẻ cho mình như y bao giờ
Có lẽ những chuyện sắp xảy ra đây cũng đủ làm cả cuộc đời Lục Viên không sao quên được.
Có thể tìm được thức ăn ngay giữa vùng đồng ruộng hoang vu đã rất khó, nhưng có thể tìm được vải với thảm hay đại loại thế ở đây không? Thế là Hoa Tử chạy xông chạy xáo đi tìm một phen, cuối cùng nó ôm cả một đống quần áo trở về. Vừa lên xe nó thấy – Tô Hoài đang ngồi một chỗ không tính là rộng tiếp nhận đống quần áo, Lục Viên thì đang nằm trên chỗ ngồi với một tư thể rất là bất ngã, một chân gập lại, một chân duỗi ra đặt trên sàn xe. Hoa Tử không dám nhìn nhiều, nó đặt một chậu nước xuống rồi đứng đợi sai bảo.
Lúc này Lục Viên đã cảm giác được nước ối vỡ rồi, đáng ra như bình thường là phải nhìn màu nó, nhưng trong xe lại có hai nam nhân một ca nhi luôn nhìn chằm chằm vào mình, Lục Viên khốn quẫn không chịu được, Tô Hoài như nhận ra điều gì đó, quay mặt về phía Hoa Tử và Nạp Cách Nhĩ nói: “Hai người ra ngoài trước đi, có việc gì ta sẽ gọi.” – đợi khi hai người đáp lời ra ngoài Tô Hoài mới thấp giọng hỏi: “Kế tiếp muốn ta làm gì?”
Chỗ ngồi cứng rắn khó chịu làm cả người Lục Viên mỏi nhừ, không biết dưới mông đang lót quần áo của ai, y ngóc đầu dậy nhìn thì thấy nước ối đã bắt đầu chảy ra ngoài. Nhất thời Lục Viên xấu hổ không chịu được, nhưng chẳng còn cách nào khác, y nhắm mắt nói: “Kia nước ối chảy ra rồi trước tiên lấy vải lót phía dưới cho ta huynh nhìn một chút a màu có phải trong suốt không”
Lời vừa dứt Tô Hoài đã hành động ngay, Lục Viên chỉ thấy phía dưới chợt lạnh, quần đã bị tụt đến mắt cá chân. Y nghiêng mặt sang một bên, bụng đau làm y thở không ra hơi, vậy mà đầu óc lại chỉ nghĩ đến tình trạng xấu hổ trước mắt, mặt lúc hồng lúc bệch, hận không ngất xỉu quách đi cho rồi.
“Ừ.” – Tô Hoài đáp lại, Lục Viên thoáng yên lòng, ít nhất bé con cũng khỏe mạnh, có thể thuận buồm xuôi gió sinh ra. Y lại ngước mắt nhìn, chẳng biết từ khi nào Tô Hoài đã cởi lớp áo trong để trần cả bả vai, Lục Viên sửng sốt rồi chợt hiểu – Tô Hoài đã cởi áo lót để đệm cho y, mặt y thoáng hồng.
“Ăn chút gì không?” – Tô Hoài chà tay vào áo, ngồi xổm dậy nâng Lục Viên tựa vào người hắn, cầm chiếc bánh bao đút cho y ăn.
Lục Viên đã khốn quẫn đến cực điểm nhưng biết làm sao được, y chỉ còn biết vừa kiên trì ăn vừa xấu hổ nhìn Tô Hoài. Cực khổ nuốt xuống từng miếng bánh bao lạnh giữa từng đợt đau bụng quặn thắt, giờ đây bụng Lục Viên đã đau gắt, cơ bản không còn nói lên lời được nữa, chỉ bấu víu chặt cánh tay Tô Hoài như vớ được cọng rơm cứu mạng, gắt gao không buông. Tô Hoài ngồi bên nhẹ nhàng an ủi Lục Viên, lại lau đi mồ hôi hột trên trán y, dẫu vậy Lục Viên cũng đau muốn phát điên rồi. Đời trước dù có bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, lúc đau cũng muốn ói nhưng ít ra chỉ đau một lúc, có thể uống thuốc giảm đau hay đại loại thế, vậy mà giờ cơn đau bụng mãi không dứt, mỗi lần quặn lên là đầu óc y lại rỗng tuếch, chỉ muốn hét lên cho thỏa, rồi lại sợ Tô Hoài lo lắng mà cắn răng nhẫn nhịn. Đầu óc hỗn loạn, suy nghĩ quay cuồng, lại không quên bội phục các cô bác chị em gái vất vả là thế
Đau cũng đau một mạch nửa ngày, Lục Viên ước chừng cũng phải hơn một canh giờ rồi, y bảo Tô Hoài nhìn xem đã mở được mấy lóng tay. Tốt xấu gì lần trước Tô Hoài cũng từng nhìn Lục Viên chỉ đạo đỡ đẻ cho Vương A sao nên hắn cũng hiểu đôi chút, lập tức làm theo. Lục Viên thấy sao mà hên quá, nếu Tô Hoài hỏi nhiều ép y phải lấy cơ thể mình ra để giải thích kiến thức phụ sản thì y còn mặt mũi đâu mà đi gặp mọi người nữa
“Mở 2 lóng tay rồi, ngươi cố gắng nhẫn nại.”
Mới có 2 lóng tay ư
Lục Viên thở hổn hển, không ngừng dụi người vào nơi đang nằm, tay không biết nắm vào đâu liền bắt lấy đống quần áo dưới thân, cơn đau làm y không nhịn được mà túm chặt tóc, không thì lại đưa tay ngắt đùi, Lục Viên giác như nếu còn tiếp tục thế này chắc y chẳng thể bảo trì lý trí được bao lâu nữa. Lục Viên quăng hết mặt mũi mà kể hết một mạch các bước tiếp theo cho Tô Hoài nghe, Tô Hoài vừa nghe xong thì gọi người tiến vào.
“Đừng Tô Hoài đừng đừng cho người khác vào” – Lục Viên hoảng hốt, dù không nhìn thấy mình đang thế nào nhưng y biết bộ dạng hiện giờ khó coi biết bao, một thằng đàn ông mà đẻ đấy, còn đau đớn mà cào cấu như một thằng điên – quả thực đây là một vết nhơ đen tối nhất trong cả cuộc đời Lục Viên y! Tô Hoài nhìn thấy – y chấp nhận, nhưng tuyệt đối y không muốn người thứ hai ngoài Tô Hoài thấy bộ dáng kỳ quặc của y lúc này!
“Nạp Cách Nhĩ! Vào đây!”
“Đừng Tô Hoài! Mẹ kiếp câm ngay phù phù” – Lục Viên tức điên hận không thể giậm chân, nhưng rồi lại nhớ cả người chẳng còn sức, y vung tay như muốn túm chặt Tô Hoài, y rống lên hai tiếng rồi lại đau đến không lên lời.
Tô Hoài thấy Lục Viên quyết tử ương ngạnh cũng đành nghe lời y, không cho Nạp Cách Nhĩ vào nữa, hắn đè Lục Viên ý muốn trấn an Lục Viên đang đau đớn mà cuồng loạn.
“Đừng gọi người, rất xấu Có làm sao thì lát nữa huynh trói ta vào cũng được ngàn vạn lần đừng gọi ai” – Lục Viên túm chặt lấy Tô Hoài, lực đạo mạnh đến mức như muốn kéo ngả hắn, Tô Hoài vẫn rất bình tình, nhẹ nhàng vỗ tay Lục Viên, gật đầu.
“Không gọi, ta không gọi, ngươi đừng cuống, từ từ hít thở đều đúng, Tiểu Viên, cố gắng kiên trì một lúc nữa thôi lúc ta còn nhỏ, có một lần ham chơi ta vào bên trong hầm rượu trốn, kết quả là ngủ quên mất, đến khi tỉnh lại thì phát hiện ra hầm rượu đã bị khóa. Lúc ấy là mùa đông, hầm rượu lạnh cóng làm ta xém thì chết cứng. Ta bị đông lạnh không chịu nổi nữa, thế là ta mở một bình rượu ra bắt đầu uống, đợi đến sáng sớm ngày hôm sau lão già kia mới phát hiện ra ta, ta lạnh mà lại không lạnh, chỉ có điều say đến nỗi không đứng dậy nổi, thế là mê man 3 ngày liên tục mới tỉnh”
“Phì ha ha huynh chết tiệt đang khích lệ ta đó ư? Hư, làm ta cười, thở không nổi này a đau quá”
“Khụ Tiểu Viên, ngươi có biết tối hôm đó lão già kia ra ngoài đến tối mịt mới về là làm gì không? Lão ta đặc biệt chuẩn bị cho hài tử này một chiếc giường gỗ, còn mua một lô xích xông đồ chơi về dỗ nó, có khi tiểu quỷ này sinh ra rồi lão ấy chẳng quấn lấy ngươi nữa đâu! Ngay từ khi tiểu tử này chưa sinh lão đã tính toán hết cả rồi, chuẩn bị gia phả, mời thấy tướng số đến xem tướng là không thể thiếu này, chúng ta cũng nghĩ tên cho tiểu tử này đi, Tiểu Viên, ngươi muốn gọi nó là gì?”
“Lông tóc còn chưa thấy đâu đặt cái rắm gì mà không biết là ca nhi hay nam Hư, nó sinh ra giống ta thì không sao, nếu như giống thôi quên đi quên đi nói cái khác”
“Tiểu Viên, e rằng sau lần thiên tai này chuyện buôn bán trong trấn cũng không tốt như trước nữa. Mấy hũ rượu còn trong hầm, bán được thì bán, không bán được thì bỏ đi. Ta còn chút tiền để dành, ta nghĩ chờ khi ngươi đỡ rồi chúng ta sẽ mở y quán, ngươi và ta thay nhau ngồi khám bệnh, sản phu trong trấn không ít, không sợ không có việc làm.”
“Ừ”
“Ta nghe Hoa Tử nói – dê cái mất mấy con, cũng không sao, ít nhất sữa dê còn lại cũng đủ cho tiểu quỷ trong bụng ngươi uống. Còn nếu muốn nuôi tiếp thì mấy hôm trước Tán Bố đã nói – khi oa tử này sinh ra sẽ dẫn hai ta đến thảo nguyên ra mắt người nhà ngươi một lần. Ta nghe nói phong cảnh thảo nguyên rất tươi đẹp, trời cao mây đạm, là một nơi rất khoáng đạt. Chúng ta liền đi xem đi, tiện thể mua mấy con dê tốt về”
“Ừ”
Tô Hoài nói rất nhiều, lần đầu tiên Lục Viên biết gã có thể nói lưu loát nhiều đến thế, nói đến rất nhiều thứ tươi sáng, vẽ ra rất nhiều viễn cảnh đẹp đẽ, cơn đau bụng cũng không còn đau đớn nữa, một lúc lâu sau Tô Hoài lại ra kiểm tra thì sản đạo đã mở được 5 lóng tay.
Lại đợi tiếp một lúc, Tô Hoài y theo lời Lục Viên dặn ban nãy, đem hai chân y đẩy ra để lưng y dán sát với chỗ ngồi. Tư thế này có bao nhiêu quen thuộc vậy mà lại làm Lục Viên đỏ mặt lúng túng, nhưng rồi vòm bụng ghồ cao cũng che mất.
Theo đừng nhịp quặn đau, Lục Viên dùng sức lại dùng sức, y là bác sỹ đương nhiên biết phải dùng sức thế nào, bụng khẽ động đậy, rồi nhanh chóng nghe thấy tiếng Tô Hoài hưng phấn kêu lên: “Đầu sắp ra rồi, Tiểu Viên, cố lên! Dùng thêm chút lực!”
*
Chuyện sau đó Lục Viên nhớ không rõ, chỉ mang máng nhớ rằng y nghe theo âm thanh Tô Hoài chỉ đạo. Đứa bé sinh rất thuận lợi, chỉ có điều trên xe vừa lạnh vừa khó chịu, Lục Viên bị dày vò suýt ngất, cuối cùng Tô Hoài lại gần ấn bụng y, rốt cuộc Lục Viên không nhịn được nữa mà lầm bầm mấy câu gì đó rồi sau đó nghe thấy tiếng khóc trong trẻo của trẻ con.
Ra rồi!
Sau đó, Lục Viên yên tâm mà lịm đi.
Đến khi tỉnh lại, y phát giác ra người mềm nhũn, đến khi mắt dần thích ứng với ánh sáng Lục Viên mới ý thức rằng mình đã về nhà. Bàn tay ấm áp đang được bàn tay to lớn của Tô Hoài bao trọn, mà hắn thì ghé đầu vào mép giường ngủ gật, tay kia vắt lên eo y.
Bụng phẳng rồi – Lục Viên hài lòng mà thở phào một hơi.
“Tỉnh rồi à?” – Tô Hoài cảm giác thấy có động tĩnh cũng tỉnh dậy, hắn xoa tay Lục Viên, đắp chăn cẩn thận lại cho y – “Ngươi sinh xong thì bị cảm lạnh, giờ thì ngoan ngoãn tĩnh dưỡng cho ta!”
“Hoài Chi, đầu huynh làm sao thế?” – dù sao cũng thuận sản, Lục Viên khôi phục rất nhanh, trừ mệt mỏi ra thì không khó chịu chỗ nào cả, nên giờ y mới nhận ra đầu Tô Hoài quấn băng làm y nhất thời hoảng hốt.
“Giờ mới thấy hả?” – Tô Hoài có chút bất đắc dĩ, nếu hôm đó không phải bị đá đập vào đầu làm hắn bất tỉnh thì hắn đã sớm chạy về nhà rồi. Tô Hoài lắc lắc đầu không nói, sờ trán Lục Viên: “Không có chuyện gì đâu, ngươi đừng lo lắng, mới sinh hai ngày còn mệt, nghỉ ngơi lại sức đi.”
“Ta ngủ lâu thế rồi ư” – Lục Viên sửng sốt, y bắt đầu lia mắt khắp phòng tìm thằng cu con nhà y.
“Đừng tìm, lão già kia ôm khư khư không buông rồi, để lát nữa ta bảo Hoa thúc bế lại đây cho ngươi, là một tiểu ca nhi.” – Tô Hoài cười cười, tay vẫn không rời đầu Lục Viên: “Ăn chút gì trước đã, sinh tiểu tử kia làm ngươi mệt lắm rồi, hôm kia trở về ngươi đã sốt, sốt liên tục một ngày” – Tô Hoài không nói thêm gì nữa, trong mắt đong đầy nỗi lo lắng, rồi lại chợt bình tĩnh như nước, dịu dàng nhìn Lục Viên: “Muốn ăn gì nào?”
Nghe thấy ăn là Lục Viên lại hừng hực sức sống, vừa xòe mấy đầu ngón tay vừa nói, Tô Hoài cười đáp ứng, trước khi hắn ra ngoài Lục Viên bỗng nhiên bất an nói: “Bé con kia nếu cha huynh muốn bế thì cứ để ông bế đi, ta ta nhìn hay không cũng không sao”
Tô Hoài không nói gì chỉ đi ra ngoài. Một lúc lâu sau lại vào, theo sau là Hoa Tử đang bê một chiếc thực hạp, chẳng qua là đôi mắt tròn xoe của Lục Viên không nhìn thực hạp hấp dẫn kia mà chỉ chăm chăm nhìn chiếc bọc hồng nhạt trong tay Tô Hoài như thấy quỷ, lâu sau mới quanh co nói được một câu.
“Chẳng phải ta đã nói không cần nhìn ngay mà”
Tô Hoài không phản ứng, trực tiếp bế bé con ngồi bên giường, mở ra một góc chiếc bọc đưa đến trước mặt Lục Viên. Lục Viên có phần hoảng sợ, y quay mặt đi không nhìn. Tô Hoài thấy mà buồn cười, lại vươn một tay trêu đùa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của bé con, nó liền cong toét miệng hoắm vào hai cái má lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Tiểu Viên, oa tử này giống ngươi như đúc.” – Tô Hoài khẽ nói bên tai Lục Viên, – “Còn cười này.”
“Chuyện thường, đứa bé nào chả vô thức cười, căn bản là nó thở bằng miệng thôi” – Lục Viên thoáng quay mặt lại, mắt y lướt qua đứa bé nhưng không nhìn: “Này có giống ta thật không?”
“Thật, nhất là đôi mắt, rất giống ngươi – đều có màu hổ phách.” – Tô Hoài tiếp tục dụ dỗ.
“Thế ư” – Lục Viên có chút lung lay, y từ từ quay mặt lại, chớp mắt một cái: “Aa! Giống thật này! Giống ta này, giống ta thật này!” - không giống cái gã khốn Trần Thế Mỹ kia tẹo teo nào – Lục Viên yên lặng nhủ thầm may mắn.
“Nha~ Huynh nhìn mắt nó này, ai nha còn lông mi thiệt dài này Ha ha, huynh xem nó trắng chưa này còn cười nữa chứ! Thế nào, Tô Hoài, bé con xinh không? Cực kỳ xinh đúng không? Đây là ta sinh đấy, hứ, 9 tháng mang tội của ta mà dám sinh ra một con quái vật con thì ta bóp cổ cho chết a a không nói nhóc đâu, coi xinh chưa này Hắc hắc hắc” – Lục Viên hệt như quả pháo hoa nổ tưng bừng, hưng phấn đến mức nói năng lộn cả xộn, lúc thì chọt chọt hai bên má mềm ị của bé con, lúc thì bóp bóp cánh tay nhỏ mĩm của nó, lúc lại gảy gảy hàng mi dài của cu con, miệng líu ríu không ngừng nhưng đang cao hứng là thế, chợt nghe tiếng nó khóc lanh lảnh, đại để là bé con bị dọa rồi~~
“Á Hoài Chi, làm sao bây giờ? Kh khóc này Cho ta, ta ôm một cái ai nha! Không không nên, sao cứ khóc thế này cho huynh cho huynh này”
Nói đến cũng kỳ quặc, tiểu hài tử vừa trao đến tay Tô Hoài thì không khóc nữa, Tô Hoài bồng nó một lúc thì nó ngủ. Lục Viên trừng mắt nhìn nửa ngày, sau đó thì giật mình, lại ghen tị, cuối cùng là phình má, nói một câu đầy vị chua loét: “Hứ, đúng là con sói con vô ơn! Rõ ràng là ta sinh vậy mà lại thân thiết với huynh”
Tô Hoài chỉ cười, tiến lại bên tai Lục Viên thủ thỉ: “Ta là cha nó!” – Lục Viên sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn Tô Hoài, há miếng mà chẳng biết nên nói gì cho phải đành thở hắt một hơi, Tô Hoài vuốt má y, cười: “Tiểu Viên à, vất vả cho ngươi rồi, cám ơn ngươi đã sinh cho ta một ca nhi rất xinh.”
“Kia” – cổ họng Lục Viên thít lại, y thộn ra nửa ngày, mãi sau tầm mắt mới chuyển đến chiếc thực hạp thơm ngon trên tay Hoa Tử, thoắt cái mặt nóng bừng, y quay mặt đi lầm bầm nói: “Ta đói, ta muốn ăn cơm”
“Hoa Tử!” – Tô Hoài gọi một cái, Hoa Tử liền mau mau chóng chóng mở thực hạp đặt bên giường, bên trong có một chén cháo gà tơi với một đĩa bánh đậu xanh. Hoa Tử quan sát một chút rồi đột nhiên phát hiện ra thiếu gia nhà nó bắn tín hiệu – kẻ khác đừng có lại gần, thế là có đứa biết điều lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa nẻo cẩn thận.
Bên trong phòng, Tô Hoài đặt bé con đang ngủ say vào chiếc giường gỗ mộc mà Tô lão gia đã mua trước đó, quay người lại thì đã thấy Lục Viên bắt đầu “tiêu diệt” bát cháo gà, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó như “Rõ ràng đã làm cháo xong rồi còn hỏi ta muốn ăn gì, có nói huynh cũng chẳng cho ta ăn thật là ưm, cơ mà này cũng ngon ừ ngon lắm”. Tô Hoài ngồi trở lại bên giường nhìn Lục Viên ăn hùng hục mà bật cười, sau đó lại vươn tay lau miệng cho Lục Viên.
“Tiểu Viên, ta với lão ta đã thương lượng rồi, oa nhi này tên là Tô Tân – Tân của vất vả.”
“Ừm.” – gật đầu, ăn cháo, lòng Lục Viên có nỗi cảm động nho nhỏ.
“Tiểu Viên, đặt nhũ danh cho oa nhi này đi.”
“Ừm bé con sinh thiếu tháng, người ta vẫn nói trẻ con mà nhũ danh là Thổ thì dễ nuôi, vậy lấy tên có chữ Thổ đi” – Lục Viên nghiêng đầu, khóe miệng dính một hạt cháo .
Tô Hoài gật đầu, vươn tay đang định lấy hạt cháo xuống thì đồng thời Lục Viên cũng phát hiện vươn đầu lưỡi liếm, ai ngờ lại liếm trúng ngón tay Tô Hoài.
“Veo” một cái, mặt đỏ.
Tô Hoài cười, đưa tay vào miệng, ăn hạt cháo kia.
Mặt Lục Viên càng đỏ hơn.
“Thế tên là gì?” – Tô Hoài ghé sát lại, mật thiết cọ chóp mũi hắn với chóp mũi Lục Viên, hắn biết Lục Viên thở chậm lại nhưng không né tránh.
“Không, không biết ta chưa nghĩ ra” – hơi thở nóng ấm của Tô Hoài làm Lục Viên chóng mặt, từ sau sự kiện lầm tưởng Tô Hoài chết kia y biết cảm giác của y với Tô Hoài đã không còn giống như trước. Tỷ như không thấy hắn lòng y sẽ nhớ một chút, tỷ như khi ở bên hắn liền hy vọng thời gian trôi chậm đi một chút, tỷ như thấy hắn là lòng y lại đập loạn nhịp, tỷ như khi hắn lại gần y là y lại chẳng biết nên làm gì cho phải
“Không vội, từ từ nghĩ cũng được.” – Tô Hoài thủ thỉ, mặt hắn càng lúc càng gần rồi lại chẳng đụng chạm gì nữa.
Lục Viên giác như y là một miếng thịt đã sắp sẵn trên thớt, muốn xử muốn giết thì làm liền tay cho y thống khoái, đằng này cứ “nhử nhử” thế trái tim y sao mà chịu nổi Lòng đánh liều một phen, Lục Viên nhắm tịt mắt coi mình là miếng thịt trên thớt luôn, cong môi đưa lên. Bốn phiến môi chạm nhẹ một cái, mềm đến ngây lòng, Lục Viên ngây ngô ngửa mặt mặc người đến hái, sau đó cảm giác Tô Hoài nhẹ cắn lên môi y một cái, sau đó khẽ cười.
“Cười gì mà cười ưm!~”
Lời còn chưa dứt đã bị đầu lưỡi Tô Hoài ngăn chặn thẳng thừng, Tô Hoài ôn nhu mà triền miên – Lục Viên thử thăm dò đáp lại, Tô Hoài thở dốc – Lục Viên ư hừ nhỏ nhẹ, Tô Hoài dịu dàng vuốt gáy y – Lục Viên chần chừ vươn tay vuốt tấm lưng hắn
Lục Viên vẫn không nói ra câu kia, căng thẳng lẫn khẩn trương làm đầu y rối loạn.
Tô Hoài vẫn chôn giấu câu kia tận đấy lòng, chẳng dễ dàng gì nói ra.
Vậy đấy! Có một số việc cả hai đã sớm hiểu. Vào buổi trưa Lục Viên liều mạng chạy đến vùng ngoại ô đó, cũng tại nơi ấy một mình Tô Hoài giúp Lục Viên đón nhận sinh mệnh mới trên xe ngựa, có đôi khi chữ yêu chẳng cần phải cất thành lời.
Bên kia là chiếc giường gỗ nho nhỏ, có một bé con xinh xắn đang ngọt ngào say giấc giữa tấm nệm ấm áp. Nhiều năm sau đó, trong trí nhớ của Tô Tân – nó luôn nhớ có một ngày đầy ánh sáng như vậy, nó không nhớ buổi sáng hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có cảm giác ôn nhu, dịu dàng lại ấm áp lại tuyệt vời ấy vẫn mãi đọng trong ký ức của nó.