“Thiếu sao sao, thiếu sao sao!”
Nỗi bất an vẫn treo lửng lơ, ánh mắt Lục Viên ngây dại nhìn ra bên ngoài cũng vì một tiếng gọi này mà có lại tiêu điểm, y vội vàng đứng dậy, mở cửa định nghênh đón người lại mém nữa bị Hoa Tử chạy xông chạy xáo đâm vào.
“Dê đâu?” – Lục Viên lia mắt qua sân một lượt, miệng thì hỏi dê mà lòng lại lo lắng tẩn đẩu tận đâu.
“Thiếu sao sao, bên ngoài trời mưa quá không thấy rõ đường, ta chạy khắp nơi mà không thấy dê đâu Ai nha, không nói chuyện này nữa, thiếu sao sao có biết hòm thuốc của thiếu gia cất đâu không?” – cả người Hoa Tử ướt nhẹp, chạy vào nhà là tha lôi cả một đường nước, mắt nó đảo qua đảo lại không ngừng trong phòng, dáng vẻ hớt hải như bị đốt mông, nhìn thấy nó như thế Lục Viên cũng khẩn trương theo.
“Tìm hòm thuốc làm gì?”
“Bên ngoài ta gặp được lão nhị nhà Mạnh thúc, hắn nói bên ngoại thành vì mưa đá quá lớn mà mấy người bị thương, chòi lán bên đó cũng sụp đè lên người, ai cũng thương tích không nhẹ trên trấn cũng có mấy người bị đá rơi trúng, tất cả đều đang chờ trong y quán, hắn muốn tìm đại phu mà mời không được nên bảo ta về lấy hòm thuốc của thiếu gia mang ra cứu người”
Hoa Tử vừa nói liến thoắng cũng vừa tìm được hòm thuốc, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Lục Viên nhanh chóng bắt được nó, tâm trạng xấu tệ.
“Hoài Chi đâu? Cũng bị thương hả?”
“Thiếu gia không không có chuyện gì cả, tóm lại thiếu sao sao yên tâm ở nhà chờ, thiếu gia giải quyết xong chuyện bên đó sẽ về!” – giọng điệu Hoa Tử qua quít ấp úng, nói hai câu cũng không để Lục Viên truy vấn, nó vọt chạy vào trong làn mưa.
“Hoa Tử! Hoa Tử ——” – Lục Viên chạy ra cửa gọi nhưng đã chẳng thấy bóng dáng người đâu, trận mưa vẫn dày, nặng hạt và xiên xẹo, chuỗi âm thanh “Rào rào” càng lúc càng giã vào nỗi bất an trong lòng y.
Thằng nhóc Hoa Tử này không nói thật!
Trận mưa đá gay gắt ban nãy – Lục Viên tận mắt thấy, chuồng heo chuồng dê còn sập, Nạp Cách Nhĩ chạy vào nhà cởi áo tơi, trên cánh tay hắn hồng tím lên những mấy vết, đám người Tô Hoài lại ở ngoài trời, không chỗ che, liệu có thể lành lặn sao?
Lại nữa, Hoa Tử là người rất đơn thuần, ngoại trừ Tô gia nó còn để tâm đến gì khác nữa ư? Lúc lấy hòm thuốc có vẻ như nó đang rất gấp, ngay cả một câu giải thích cũng lười nói, nếu không phải Tô Hoài bị thương chờ thuốc, Lục Viên không tin còn điều gì khác khiến Hoa Tử liều mạng xông ra ngoài như vậy
Vậy có phải Tô Hoài bị thương rồi không?
Đầu óc y chưa từng quay chuyển nhanh đến vậy, cũng như chưa bao giờ đình trệ như khoảnh khắc này.
Lục Viên ngơ ngác nhìn mái hiên được rửa trôi bởi nước mưa, y phải làm sao đây
“Tiểu Viên, Tiểu Viên? TIỂU VIÊN!!!” – ước chừng Nạp Cách Nhĩ phải gọi mười lần Lục Viên mới thoáng có chút phản ứng, y quay lại nhìn Nạp Cách Nhĩ.
“Tiểu Viên, đóng cửa vào, đứng đây mưa bắn vào người, đừng để bị lạnh!” – Nạp Cách Nhĩ có vẻ vội vàng, túm tay Lục Viên lôi y vào nhà: “Xem ngươi kìa, cả người lạnh cả rồi này, còn đứng ngây ra đấy” – nói xong, Nạp Cách Nhĩ đóng cửa lại. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, bỗng nhiên Lục Viên vươn tay giữ chặt khe cửa, Nạp Cách Nhĩ đóng quá nhanh khiến hai cánh cửa kẹp trúng tay y.
“Ai nha! Tiểu Viên! Đột nhiên ngươi làm gì thế hả! Chết rồi, đỏ hết lên rồi, có đau không?” – Nạp Cách Nhĩ giật mình, vội vàng mở cửa, cầm lấy tay Lục Viên thổi thổi.
Lục Viên vẫn ngây người nhìn hai phiến cửa đã mở rộng, tầm mắt y quét qua sân, sau đó khẽ nói: “Nạp Cách Nhĩ, ta phải ra ngoài một lúc!”
“Hả?” – dường như còn chưa nghe hiểu Lục Viên nói gì, Nạp Cách Nhĩ lại xoa xoa tay cho y: “Bên ngoài mưa lớn vậy ngươi ra ngoài làm gì? Người ngươi thế này đi ra kia cũng không tốt! Tay sưng cả rồi, đau lắm đây, ai nha phải bôi thuốc mới được”
“Ta phải ra ngoài!”
Thẳng đến khi Lục Viên hất tay Nạp Cách Nhĩ ra, bắt đầu mặc áo tơi, Nạp Cách Nhĩ mới biết không phải Lục Viên nói đùa, hắn tái mặt vội vàng giữ Lục Viên lại: “Ngươi làm gì vậy hả? Mới nãy có mưa đá chắc gì lát nữa sẽ không trút thêm mấy trận, ngươi muốn ra ngoài làm gì Trong nhà không còn ai, nếu bụng ngươi mà làm sao thì chúng ta biết làm thế nào”
“Vậy chúng ta ra dịch trạm mượn một chiếc xe ngựa, ngươi đi theo ta.” – Lục Viên tránh Nạp Cách Nhĩ nhưng không được, muốn đi cũng không xong, y quay lại nhìn hắn: “Trong bếp còn có một chiếc áo tơi, ngươi lấy mặc đi, chúng ta mang theo một chiếc ô nữa.”
“Tiểu Viên, ngươi điên rồi, có chuyện gì thì mà phải đi ngay lúc này hả?”
“Hoài Chi bị thương rồi, ta phải nhanh đến chỗ hắn.”
“Tô đệ ư” – Nạp Cách Nhĩ sửng sốt, trấn an nói: “Tô đệ là đại phu, chắc chắn biết tự chữa thương cho mình, mà Hoa Tử cũng cầm hòm thuốc đi rồi đấy thôi, ngươi đừng lo lắng. Hiện giờ đứa bé đã 9 tháng rồi, ngươi đừng hành động sai lầm vào lúc này Chờ đại ca ngươi về, ta sẽ bảo hắn chạy đi xem sao”
“Nếu Hoài Chi không bị thương nặng, nhất định hắn sẽ tự về lấy hòm thuốc, hắn biết trong nhà chỉ có ta, ngươi và Hoa Tử, trời lại mưa đá, hắn tuyệt đối sẽ không yên tâm đâu, sẽ không yên tâm ta.”
“Tiểu Viên”
Cho tới giờ trong mắt Nạp Cách Nhĩ – lúc nào trông Lục Viên cũng ngây ngây ngô ngô, dạy y làm gì cũng hỏng, vừa lôi thôi vừa qua loa cho xong chuyện. Nếu không phải y là người thân của chồng hắn, có lẽ hắn đã dạy dỗ một trận cho vị ca nhi chẳng biết làm gì này. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn lại thấy Lục Viên bình tĩnh đến bất thường, bụng ghồ cao, người mập mạp lại tản mát một loại “uy” làm hắn không cách nào cự tuyệt.
“Nạp Cách Nhĩ, nếu ngươi không muốn theo, ngươi cứ ở nhà chờ ta, còn ngăn cản ta thì đừng hòng, ngươi không ngăn được đâu, nếu ngươi cứ cứng rắn cản ta ngươi đã nói rồi đấy – ngộ nhỡ đứa bé có chuyện gì thì ai cũng không được tha thứ đâu.”
“Ngươi đã nói vậy, ta mà không đi theo nhỡ đứa bé này làm sao thì ta cũng không tha thứ cho mình nổi”
“Vậy cùng đi thôi!” – Lục Viên mỉm cười, đẩy Nạp Cách Nhĩ về phía bếp.
Quay đầu lại nhíu mày, Nạp Cách Nhĩ bĩu môi: “Đây là ngươi đẩy ta xuống hố rồi đấy” – đều cùng một nhà vậy mà sao tính tình tiểu ca nhi này lại khác Tán Bố nhiều thế chứ lòng hắn nén giận Lục Viên lừa hắn, lấy đứa bé ra uy hiếp hắn, Nạp Cách Nhĩ nghe lời mặc xong áo tơi, cầm theo ô, đỡ Lục Viên ra khỏi nhà, hướng trạm dịch mà đi.
Lần thiên tai này quả nhiên lợi hại, dọc theo đường đi la liệt những lều bạt hư nát, cành cây, hoa lá nát bấy lềnh phềnh giữa vũng nước đọng còn không ít người bị thương, không ít những người quấn băng đầy thân, cũng có mấy người lấy xe ba gác đi phụ giúp đưa đến ý quán. Dọc cả đường đi, hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ cảm thấy mưa lại trút ngày càng nặng hạt, không khí càng lúc càng nặng nề. Vất vả lắm mới đến được dịch trạm, Nạp Cách Nhĩ đang tính chạy đi tìm Tán Bố bàn bạc, nào ngờ vì trận mưa đá mà hàng hóa trong dịch trạm cũng bị hỏng, Tán Bố đã cùng Trương đại ca đi kiểm kê lại số lượng. Chẳng còn cách nào khác, không khuyên được Lục Viên, cũng chẳng thể chờ, Nạp Cách Nhĩ đành nhờ người chuyển tin cho Tán Bố, sau đó lấy một chiếc xe ngựa chở Lục Viên đến mảnh ruộng ngoại thành.
Sau một trận mưa xối, gió cuốn và đá trút, ruộng mương đâu đâu cũng tiêu điều. Dọc cả đường đi, đến đâu cũng thấy mầm câu gốc rạ bị quật lên, đám chòi bên mảnh đất trồng rau cũng đổ nghiêng đổ ngả, đến khi tới mảnh đất phụ cận mảnh của Tô gia thì thấy – tấm vách đất ngăn cách giữa thửa ruộng với đường đi đã sụp đổ, đất đá ngổn ngang khắp nơi, còn có từng túm người vây quanh.
Lục Viên xuống xe, y bước đến chỗ đám người đang túm tụm, chân đá phải thứ gì đó, y cúi đầu nhìn – là một chú chó bị chết, là bị một mảng gạch đè chết, có lẽ là vỡ ra từ bức vách ngăn. Lục Viên khẽ chau mày, trước mắt là một đám thôn dân đang ra sức dọn gạch đá, nghe chừng có người bị đất đá chôn vùi.
“Tô Hoài, Tô đại phu đâu?” – lôi kéo một người, Lục Viên hỏi.
Người kia cũng chẳng có thời gian đâu đi trả lời Lục Viên, chỉ hướng ngón tay chỉ về một phía: “Kia có một lều cỏ mới dựng, mới vừa khiêng người qua đó!”
Khiêng người??
Lục Viên thất thần, đúng lúc ấy gần đó có mấy người hợp lực kéo được một người ra khỏi tảng đá lớn, cả người lấm bụi hòa lẫn với máu được đặt lên cáng mang đi. Lục Viên hiểu thế nào gọi là “Khiêng người” rồi, y chỉ cảm thấy ngực thắt lại, thở cũng không thông, y bước nhanh về phía người kia vừa chỉ. Mang thai đi lại cũng lao lực, y vừa bước vừa thở hổn hển, Nạp Cách Nhĩ gắt gao bám theo, không ngừng hô to gọi nhỏ.
Căn phòng cỏ rất nhỏ, có lẽ là mới bắc tạm để che bớt gió mưa, bên trong không có nhiều người, chỉ có ba chiếc cáng, mỗi cáng có một người nằm, tất cả đều được phủ bằng chiếu, ngay cả mặt cũng bị che. Lục Viên run rẩy, y ném ô chạy đến trước chiếc cáng đầu tiên.
“Nạp Cách Nhĩ, ngươi giúp ta vén chiếu lên, ta muốn nhìn mặt” – giọng Lục Viên có phần ứ nghẹn, sắc mặt tái nhợt, Nạp Cách Nhĩ nhìn y, rồi đột nhiên Lục Viên rống lên: “Nhanh lên!”
Nạp Cách Nhĩ hoảng sợ, vội vàng ngồi xuống gỡ chiếu.
Đó là một nam nhân có khuôn mặt xanh mét, trên trán có một lỗ đầy máu, hai mắt mở lớn, không còn hơi thở. Ai nhìn cũng biết, người đã chết, nhưng may không phải Tô Hoài.
Lục Viên thở khẽ một hơi, lại chỉ người thứ hai, lần này y không còn sức nói nữa. Chiếc chiếu được vén lên, Lục Viên thở mạnh “Phù” một tiếng, y giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán người này cũng không phải. Lần này Nạp Cách Nhĩ đang chuẩn bị xốc chiếc chiếu thứ ba lên, đột nhiên Lục Viên nắm chặt tay hắn, hoảng hốt lắc đầu.
“Tiểu Viên?”
“Đó đó là quần áo của hắn” – Lục Viên vừa lắc đầu vừa nhìn góc áo Tô Hoài dưới lớp chiếu, giác như độ ấm trên cơ thể y dần tản đến khi lạnh ngắt, tiếp theo là chân yếu đến khi tê liệt thì y gục xuống.
“Tiểu Viên!” – Nạp Cách Nhĩ hoảng sợ vội vàng đỡ Lục Viên, lúc này cơ thể y đã mềm nhũn, sức lực toàn thân đều hư thoát dần dần chìm xuống. Nạp Cách Nhĩ phải vất vả lắm mới đỡ được y dậy.
“Ngươi đừng mở ta không muốn nhìn” – bấu víu chặt lấy tay áo Nạp Cách Nhĩ, tay Lục Viên đầy mồ hôi, đầu hỗn loạn, lại chẳng dám nghĩ bất cứ điều gì, vì y biết, chỉ cần một chút suy nghĩ thôi, đáp án sẽ rất sinh động, sinh động đến mức phá hủy tất cả thế giới của y.
Y biết, đó là áo của Tô Hoài y biết, trong căn phòng này, tất cả đều là những người đã chết
Ngoài ý muốn đi vào thế giới xa lạ này, như được sống lại một lần nữa, mà người đầu tiên y gặp là Tô Hoài. Thật giống một chú vịt con mới sinh gặp được mẹ, ngay từ những ngày đầu tiên đến bây giờ, y đã ấn định bên hắn, rốt cuộc cũng không thể rời khỏi Tô Hoài. Dưới sự ảnh hưởng của hắn, y đã học được cuộc sống là thế nào, cho đến khi dần dung nhập vào chốn này, y giác như hết thảy đều hợp lý, tự nhiên đã như thế, lại chẳng biết rằng – bất tri bất giác y đã quen hai người như hình như bóng, quen sự tồn tại của Tô Hoài đôi khi rất giống một bà mẹ. Cho dù lúc nào gã cũng trưng cái bản mặt đơ đơ đó, cho dù đôi khi gã nói rất khó nghe, cho dù suốt ngày gã chiếm tiện nghi y(aka sàm sỡ), còn không coi y như một người đàn ông, cho dù ngoài miệng hay trong lòng y đã mắng chửi gã vô số lần nhưng, y thật không dám tưởng tượng dù chỉ một lần, nếu có một ngày, nếu có một ngày gã Tô vô lại chẳng bao giờ đánh người ấy biến mất ngay cạnh y
Thẫn thờ nhìn góc áo kia đến ngẩn ngơ, Lục Viên quên cả chớp mắt, đôi mắt khô khốc, rồi một cỗ chua xót từ mũi xộc lên hốc mắt, lại vòng vo trong hốc mắt một vòng mới chảy xuống, Lục Viên chẳng còn thấy rõ cảnh vật nhạt nhòa trước mắt nữa.
Chết tiệt —— Tô Hoài, ngươi là đồ mẹ nó khốn khiếp! Lục Viên ta từ tiểu học đến giờ không khóc mẹ nó
Gục đầu xuống, Lục Viên đột nhiên quay người, trước mắt lại tối sầm, rồi y trực tiếp đập vào ngực ai đó. Còn chưa kịp ngẩng đầu, Lục Viên đã nghe thấy tiếng quát của người đó: “Tiểu Viên, ngươi chạy tới đây làm gì?”
Âm thanh đầy giận dữ quen thuộc dị thường, Lục Viên cứng đờ, rồi ngẩng mặt đó là khuôn mặt đen xì của Tô Hoài, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn y chằm chằm.
“Tô Tô Hoài?” – đầu lưỡi có phần cứng ngắc, Lục Viên ngẩn ngơ nhìn Tô Hoài – Tô Hoài ở đây, vậy người kia là ai Lục Viên vươn tay muốn xác nhận có phải y thấy ảo giác rồi không thì lại bị Tô Hoài túm được cổ tay trước.
“Được rồi, ngươi mau về nhà đi! Chính mình là đại phu mà cũng không có chút thường thức nào sao? Ngươi cho đứa bé trong bụng ngươi là giả hả? Sắp làm A sao đến nơi rồi còn không trưởng thành lên chút nào, muốn đi là đi, ngươi có ý thức trách nhiệm một chút đi!” – quả nhiên Tô Hoài giận rồi, mở mồm là mắng, vừa mắng còn vừa túm cổ tay Lục Viên kéo ra ngoài.
“Ta biết rồi, ta tự đi, ngươi kéo tay ta đau!” – chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tưởng như trải qua một quãng đời dài đầy chìm nổi, vừa mừng vừa xót, đầu tiên là hoảng sợ cực độ, rồi cực độ bi thương, lại mừng phát điên, giờ thì bắt đầu bốc hỏa. Y rống lên một tiếng, giật mạnh tay khỏi tay Tô Hoài, trừng mắt với hắn một cái rồi bước ra bên ngoài, Nạp Cách Nhĩ cầm ô chạy theo. Mới bước được hai bước Lục Viên đã quay ngoắt người lại, túm cổ áo Tô Hoài hung hăng mà mắng: “Tô Hoài, ngươi nhớ cho ta! Quần áo của mình thì đừng có mẹ nó đắp lên thân người khác!”
Nói đoạn quay đầu, Lục Viên nhịn chẳng được chửi bậy một tiếng “F**k”
Tô Hoài sửng sốt một chút, bấy giờ mới nhớ khi cứu người, hắn cởi áo khoác ra bện thành một chiếc dây thừng buộc vào người kia để lôi lên, chỉ tiếc là khi kéo lên thì người đã chết Tô Hoài quay lại nhìn ba thi thể trên cáng, lại nhớ lại ban nãy khi thấy đôi mắt Lục Viên phiếm hồng nhìn hắn, vẻ mặt đầy xúc động. Tô Hoài chợt hiểu ra gì đó, hắn vội vàng đuổi theo.
Khốn khiếp! Mày giống hệt mẹ nó một thằng ngu ngốc! Phi phi mày đúng là một thằng đần đồn, ngu si, ngẫn ngờ! Lại còn tưởng bở rằng gã khốn ấy sẽ về nhà trước vì không an tâm cho mày Chết tiệt, người ta vội cứu người muốn chết kia kìa, nhìn mày cái rắm ấy! Mày còn liều lĩnh chạy mẹ nó đi xem, còn đần độn nghĩ người chết kia thành gã khốn ấy Mẹ nó! Mày đúng là đồ bỏ đi!
Cả đoạn đường lửa giận công tâm, Lục Viên hệt như một bao thuốc nổ đã được đốt lửa, càng đi càng cháy, càng cháy lại càng đi nhanh. Nạp Cách Nhĩ hoảng sợ tới mức lải nhải bên tai y nhưng Lục Viên có nghe được gì đâu, đến khi thấy xe ngựa ngay trước mắt Lục Viên mới bừng tỉnh, lại đúng lúc có người chạy qua va vào người y. Lục Viên vác bụng vốn đã chẳng giữ nổi thăng bằng, cú va chạm làm cả người ngã ngửa, Nạp Cách Nhĩ quýnh quáng chạy lại đỡ nhưng không kịp. Lục Viên hoảng hốt trợn tròn mắt, cả người đổ xuống.
Bụp ——
Đầu óc Lục Viên quay cuồng nhưng mà chẳng thấy đau, không chỉ không đau mà phía sau còn rất êm. Chớp mắt một cái, chợt nghe thấy có tiếng người vang lên sau người.
“Mau đứng lên, ngươi muốn đè chết ta à?”
Tiếng nói vừa dứt, người đó lại đỡ thắt lưng kéo y dậy. Lục Viên quay lại thì thấy Tô Hoài đang cúi đầu sửa sang lại quần áo cho y, vừa phủi vừa hỏi: “Ngã có đau không? Có trật chỗ nào không? Bụng có thoải mái hay không?”
Lục Viên đang cơn tức, vẻ mặt hằm hằm, cũng không để ý đầu Tô Hoài quấn băng vải trắng, y mở mồm một câu: “Cút!” – còn không chịu nói không, y giơ chân đá vào chân Tô Hoài một cái cho bõ tức.
Mà đang yên đang lành thì thôi, vừa động chân một cái, Lục Viên gập người hít mạnh một ngụm khí lạnh, bụng bỗng nặng trĩu rồi bắt đầu đau quặn lên. Lục Viên nhắm mắt, lại nghĩ – liệu có phải thằng cu tổ tông này muốn “xuất” ngay bây giờ không đấy hả
____________