“Tam thúc, Tô Khang Thành và người nhà ông ta là loại người gì chẳng lẽ thúc còn không rõ ư? Bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi. Chó không thể thay đổi được việc ăn phân, đạo lý này thúc còn không rõ ư?”
Tô Tử Mạch quả thật là có một cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tuy nhiên…
Thấy Tô Tử Mạch nói thẳng như vậy, Tô Khang Minh vẫn là thở dài ngao ngán: “Tử Mạch, ngươi không thể nghĩ Đại bá của ngươi tệ như vậy, nếu ông ta thực sự có ý định hối cải, thì ngươi cũng nên cho ông ta một cơ hội, coi như là nể mặt Tam thúc đi, ngươi hãy tham gia hội săn bắn này đi, có được không? Dù sao thì... ông ta cũng đã lớn lên cùng ta...”
“…”
Tô Tử Mạch bất lực không nói nên lời.
Vốn dĩ nàng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Tô gia nữa, nhưng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tô Khang Minh, không ngừng cầu xin, trái tim Tô Tử Mạch cuối cùng cũng mềm ra.
Rốt cuộc, nàng cũng nên đền đáp công ơn.
Vì vậy, cuối cùng nàng gật đầu.
Nếu là người khác trong Tô gia, Tô Tử Mạch có thể bỏ qua, nhưng những lời của Tô Khang Minh thì Tô Tử Mạch vẫn phải cân nhắc. Vả lại, cho dù biết những người đó không yên, nhưng nàng nhất định phải có đường thoát thân.
Nàng đã không quan tâm đến những trò lừa nhỏ này từ rất lâu rồi.
Tô Khang Minh nhìn thấy Tô Tử Mạch cuối cùng cũng đồng ý thì vui mừng khôn xiết, sau đó nói cho Tô Khang Thành biết tin này.
Ba ngày sau, Tô Khang Thành dẫn đầu đám người đến bãi săn ở ngoại ô, Tô Tử Mạch đi theo đám người ở phía sau đám người.
Mặc dù, sau đó, khi đối mặt với Tô Khang Minh, Tô Tử Mạch đã đồng ý tham gia cuộc gặp gỡ săn bắn này, nhưng nàng thực sự không thích Tô gia và thậm chí không muốn tiếp cận họ.
Sau khi đến bãi săn, Tô Khang Thành quay đầu lại và cười với Tô Tử Mạch: ‘‘Tử Mạch, lại đây, đây chắc là lần đầu tiên ngươi đến bãi săn đúng không’’
Tô Tử Mạch đi tới chỗ Tô Khang Thành khi nàng nghe thấy lời nói, đồng thời nhìn về phía trước ông ta.
Lúc này, Tô Tử Mạch nhìn thấy trước mắt là một khu rừng rậm rộng lớn, nhưng điều kỳ lạ là từ nơi họ đứng có ba con đường, lần lượt dẫn vào khu rừng rậm từ ba hướng.
“Tử Mạch, ta và các tỷ tỷ của ngươi trước kia đối với ngươi không đủ quan tâm, lần này chúng ta cũng muốn bù đắp cho ngươi.”
Sau khi Tô Khang Thành nói xong, Tô Vô Sương cũng nói: “Cửu muội, muội đừng phiền nếu đại tỷ trước đây đã làm sai điều gì, đại tỷ thật sự rất hối hận!”
Ngay khi Tô Vô Sương vừa mở miệng, những người khác đã đi theo xin lỗi Tô Tử Mạch. Nhìn thấy những người này đột nhiên thay đổi thái độ như thế, Tô Tử Mạch không chỉ không vui mà ngược lại còn tràn đầy sự cảnh giác.
Tô Tử Mạch thực sự biết quá rõ những người này, nếu một hoặc hai người trong số họ đột nhiên lương tâm thức tỉnh.
Nhưng bây giờ một nhóm người như vậy bỗng nhiên thay đổi thái độ tập thể và xin lỗi nàng, điều đó chỉ có thể cho thấy rằng có một âm mưu khác!
Nghĩ thế, Tô Tử Mạch trực tiếp im lặng, nàng cũng lười nói chuyện.
Thấy Tô Tử Mạch không mở miệng, Tô Khang Thành tức giận đến mức vẫn giả bộ tử tế nói: “Tử Mạch, theo quy định của Tô gia, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia gặp mặt vào cuộc đi săn này, ba đường này dẫn đến ba khu vực săn bắn khác nhau, bởi vì ngươi chỉ vừa mới tới đây, hãy đến khu vực đơn giản nhất, chỗ đó có một số gà rừng, thỏ rừng… ta tin ngươi sẽ không gặp vấn đề gì!”
Tô Khang Thành nói xong, nháy mắt một cái với Tô Vô Sương, ngay sau đó Tô Vô Sương lấy ra một túi da thú.