Sau khi mọi người thảo luận xong, sáng sớm ngày hôm sau, Tô Khang Thành đích thân đến tìm Tô Tử Mạch.
“Tử Mạch, ba ngày nữa là hội săn bắn của Tô gia chúng ta, ngươi chuẩn bị một chút rồi đến lúc đó tham gia cùng mọi người nhé!”
Khi nghe thấy điều này Tô Tử Mạch không khỏi choáng váng, tất nhiên nàng biết hội săn bắn của Tô gia.
Tuy nhiên, kể từ khi phụ thân nàng mất, người của Tô gia luôn luôn chèn ép nàng, nên những hội săn bắn như thế này nàng không bao giờ được phép tham gia.
Hôm nay không biết Tô Khang Thành uống phải thuốc gì, mà lại chủ động mời nàng đến tham gia hội săn bắn.
Mặc dù Tô Tử Mạch không biết lý do của việc này, nhưng nàng không hề có chút hứng thú nào với cái gọi là hội săn bắn.
Bây giờ Tô Tử Mạch chỉ muốn luyện tập để nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, còn những việc khác đều không muốn tham gia, về phần những người Tô gia này, nàng lại càng lười để ý đến bọn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch trực tiếp cự tuyệt: “Xin lỗi, ta không muốn đi!”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch từ chối lời mời của mình một cách trực tiếp như vậy, Tô Khang Thành không khỏi cau mày.
Tô Khang Thành đang muốn thuyết phục nàng thêm vài câu, ai ngờ rằng Tô Tử Mạch lại trực tiếp đóng cửa lại, căn bản không cho Tô Khang Thành cơ hội mở miệng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tô Khang Thành không khỏi khó chịu, nhưng ngay sau đó trong đầu ông ta đã nghĩ ra một kế sách khác, đó là đi tìm Tam thúc của Tô Tử Mạch là Tô Khang Minh.
Tô Khang Minh vẫn như thường ngày, không uống rượu say thì cũng đang ngủ say, thấy Tô Khang Thành đến tìm mình, Tô Khang Minh cũng tỏ ra rất mê mệt.
“Tam đệ, sao đến giờ này rồi mà đệ vẫn còn uống rượu vậy? Lần này vi huynh tới tìm ngươi là có chuyện quan trọng cần bàn!”
Tô Khang Minh chỉ liếc nhìn Tô Khang Thành, không nói gì cả, lúc này Tô Khang Thành nói: “Tam đệ, chuyện của Tử Mạch và Đế tôn đại nhân, chắc ngươi cũng biết rồi? Sau khi cân nhắc ta quyết định khôi phục địa vị của Tô Tử Mạch trong Tô gia chúng ta.”
Vốn dĩ Tô Khang Minh một mặt đầy ý say nhưng sau khi nghe xong lời này thì mắt sáng lên nói: “Đại ca, huynh nói thật sao?”
“Tất nhiên rồi! Dù sao thì Tô Tử Mạch cũng là người của Tô gia chúng ta, lúc trước chúng ta thực sự đã làm không đúng, lần này ta sẽ hòa giải với Tử Mạch, vừa hay vài ngày nữa là đến hội săn bắn, vừa nãy ta cũng đã đích thân đến mời Tử Mạch tham gia, tiếc là nó có vẻ ác cảm với ta lắm, nên trực tiếp từ chối rồi.”
Tô Khang Minh nói: “Đại ca, đừng lo lắng, đừng lo lắng, đệ có thể giúp huynh thuyết phục Tử Mạch tham gia hội săn bắn này!”
Tô Khang Thành nghe vậy thì không nhịn được mà vui mừng nói: “Tam đệ, trước tiên đại ca xin cảm ơn đệ, lần này bọn ta đều toàn tâm toàn ý muốn giải quyết hiểu lầm và sự ghẻ lạnh trước đây với Tử Mạch, vậy nên chuyện này phải nhờ vào đệ rồi!”
Tô Khang Minh trực tiếp vỗ ngực đồng ý chuyện này, sau đó ông ấy cũng tới tìm Tô Tử Mạch.
“Tử Mạch có ở đây không? Ta là Tam thúc đây!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Khang Minh, Tô Tử Mạch mở cửa ra, cuối cùng trên khuôn mặt lãnh đạm mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nếu hỏi Tô Tử Mạch cả Tô gia ai là người có thể khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, thì câu trả lời chỉ có thể là Tam thúc ở trước mắt mà thôi.
Khi Tô Khang Minh nhìn thấy Tô Tử Mạch, ông ấy nói: “Tử Mạch, vài ngày nữa sẽ có hội săn bắn, ngươi có muốn đi cùng mọi người không?”
Vẻ mặt của Tô Tử Mạch thay đổi ngay khi nghe thấy điều này: “Tam thúc, là Tô Khang Thành bảo thúc đến đây đúng không?”
Tô Khang Minh không ngờ Tô Tử Mạch lại khôn khéo như vậy, không khỏi ngượng ngùng nói: “Tử Mạch, thật ra Đại bá của ngươi đã có ý hối cải rồi, ông ta muốn thông qua hội săn bắn này để hòa giải với ngươi, ngươi cho ông ta một cơ hội đi!”