Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 402: Chương 402: Bạch Như Ngọc




Chỉ nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi áo trắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vô cùng thích thú nhìn Tô Tử Mạch, đối mặt với câu hỏi của hạ nhân bên cạnh, nam nhân đó liền nở nụ cười trên môi: “Nữ nhân này rõ ràng là còn trẻ, lại trông dịu dàng đáng yêu nhưng lại có khí phách anh hùng không thua gì nam nhi. Bổn công tử chưa từng gặp một nữ nhân nào như vậy. Trước tiên chúng ta hãy xem kịch hay đã, lát nữa nếu như nữ nhân này thực sự gặp nguy hiểm, các ngươi cứ ra tay giúp đỡ, tuyệt đối không được để nàng ấy có bết cứ tổn thất nào biết chưa? “

Nghe những gì nam nhân đó nói, những người đi theo bên cạnh hắn ta nhanh chóng gật đầu.

Lúc này Tô Tử Mạch cũng đúng lúc đuổi kịp hắc y nhân, sau khi hắc y nhân sử dụng bí pháp cưỡng chế nâng cao tu vi, đã cạn kiệt toàn bộ sức lực của mình, hắn ta khuỵu xuống, chống tay trên đầu gối, không ngừng thở hổn hển.

Tô Tử Mạch đuổi kịp hắn ta, thấy tên gia hỏa này đã là cá trong chậu rồi nên không khỏi chế nhạo: “Không phải ngươi chạy giỏi lắm sao, sao ngươi không chạy tiếp đi? Nếu ngươi không muốn chết, thì tốt nhất là ngươi nên ngaon ngoãn trả lời câu hỏi của bổn tiểu thư, rốt cuộc là kẻ nào đã phái người đến ám sát bổn tiểu thư?”

Trong suy nghĩ của Tô Tử Mạch, hắc y nhân này bây giờ đã là một con cá nằm trên thớt rồi, nếu hắn ta thành thật khai báo thì đương nhiên sẽ rất tốt, nhưng nếu hắn ta ngoan cố, Tô Tử Mạch có cả chục ngàn cách để khiến hắn ta phải mở miệng nói ra sự thật.

Nhưng ngay sau khi Tô Tử Mạch hỏi câu này, hắc y nhân đột nhiên nhìn Tô Tử Mạch với ánh mắt có chút điên cuồng.

Tô Tử Mạch vừa nhìn thấy ánh mắt của hắc y nhân, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, nàng bước tới một bước, xông thẳng về phía hắc y nhân, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước.

Khi Tô Tử Mạch lao tới bên cạnh hắc y nhân, lúc đó nàng mới nhận ra thân thể hắn ta đã từ từ ngã xuống, khóe miệng có một vệt máu đen đang chầm chậm chảy xuống.

Là một luyện dược sư dày dặn kinh nghiệm, Tô Tử Mạch nhìn thoáng qua là đã có thể thấy cái tên hắc y nhân đã trúng phải kịch độc, nhưng trong nháy mắt, hắn ta đã hoàn toàn mất hết hơi thở.

Thế nên Tô Tử Mạch cũng tự nhiên không có cách nào lấy được bất cứ manh mối gì từ hắn ta, Tô Tử Mạch tức giận đến mức nhấc chân đá vài cái mạnh vào thi thể hắc y nhân để giải tỏa cơn nóng giận trong lòng mình.

“Cô nương không cần phải tức giận, cô nương, những người của Huyền Âm hội này đó giờ vẫn luôn hành xử như vậy. Một khi nhiệm vụ thất bại, bọn họ thà tự sát còn hơn để rò rỉ bất cứ tin tức gì.”

Tô Tử Mạch đang trong cơn tức giận khi nghe thấy có người nói chuyện, vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi ban nãy đang tươi cười nhìn Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nghe thấy câu nói này không khỏi suy nghĩ, nghe giọng điệu của tên gia hỏa này, dường như hắn ta biết được thân phận của hắc y nhân. Nói không chừng có thể nghe ngóng được một vài tin tức từ miệng hắn ta.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch đột nhiên cười nói: “Nghe lời nói của công tử có vẻ ngươi biết lai lịch của người này rồi. Huyền Âm Hội gì mà ngươi vừa nói rốt cuộc là sao ngươi có thể nói cho ta biết được không?”

Đối mặt với sự dò hỏi của Tô Tử Mạch, nam nhân cười nhẹ nói: “Nếu như cô nương đã lên tiếng thì tại hạ đương nhiên là sẽ nói ra sự thật, Huyền Âm Hội này là một tổ chức sát thủ tương đối có máu mặt ở nước Võ Xương, chuyện phụ trách chấp hành các nhiệm vụ ám sát khác nhau, chỉ cần đưa ra số tiền công đủ mức thì cho dù có là đương kim hoàng đế của nước Võ Xương bọn họ cũng dám giết, nhưng cô nương à, nàng trông có vẻ vô hại như vậy mà cũng bị Huyền Âm Hội nhắm vào sao, điều này thực sự khiến người ta kinh ngạc mà.”

Sau khi nghe nam nhân nói xong, trong lòng Tô Tử Mạch lập tức hiểu rằng nàng vừa mới bước đến nước Võ Xương chưa được bao lâu thì đã có sát thủ ra tay ám sát nàng rồi, hơn nữa nàng cũng không hề có kẻ thù ở nước Võ Xương, như vậy xem ra khả năng lớn nhất chính là người trong hoàng thất của nước Võ Xương biết nàng đến để điều tra chân tướng năm đó tại sao phụ thân và mẫu thân của nàng bị sát hại, cho nên mới muốn ra tay giết nàng trước để cho yên chuyện.

Vừa nghĩ đến cái khả năng này, trong lòng Tô Tử Mạch lại càng thêm tức giận, rõ ràng là những tiểu nhân xa kia đã hại chết phụ thân và mẫu thân của nàng, bây giờ không những không sám hối cho tội ác năm xưa, mà thậm chí còn muốn giết luôn cả nàng. hành vi này rõ ràng là tàn nhẫn vô cùng, đợi đến khi nàng điều tra ra rõ kẻ nào là hung thủ thật sự nhất định sẽ phải băm vằm bọn chúng ra trăm ngàn mảnh mới có thể nguôi ngoai nỗi hận.

“Cô nương, nàng một thân một mình chắc là muốn tới thành Vạn Kiếm đúng không, tuy rằng tại hạ không biết rốt cuộc là nàng đã đụng vào ai để bị Huyền Âm Hội đó nhắm tới, nhưng theo tại hạ được biết, một khi Huyền Âm Hội nhận lời ủy thác của chủ thuê, thì khi nào còn chưa đạt được mục đích sẽ không dừng lại đâu, không bao lâu nữa Huyền Âm Hội chắc chắn sẽ phái một sát thủ có tu vi mạnh hơn đến để ám sát nàng.”

Tô Tử Mạch lúc này cũng hồi thần lại, đối với lời nhắc nhở ân cần của người thanh niên trước mặt, Tô Tử Mạch mỉm cười gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng mạng của bổn tiểu thư đó giờ vẫn rất kiên cường, chỉ dựa vào Huyền Âm Hội này mà muốn giết ta thì e rằng không ổn lắm, ta còn có việc khác cần làm nên xin cáo từ đây.”

Tô Tử Mạch vừa nói vừa nắm tay đưa về phía nam nhân trẻ tuổi và định rời đi, nhưng nam nhân trẻ tuổi đó đột nhiên nói: “Cô nương, xin hãy dừng bước, tại hạ tình cờ cũng có việc phải đến thành Vạn Kiếm. Nếu cô nương không chê thì hay là chúng ta kết bạn rồi đi cùng nhau nhé?”

“Kết bạn rồi đi cùng nhau à, vừa rồi ngươi đã nói là ta đã bị Huyền Âm Hội kia nhắm vào rồi, ngươi bảo ta đi kết bạn đi cùng ngươi, ngươi không sợ sẽ bị liên lụy hay sao? Lỡ như khi sát thủ Huyền Âm Hội đến gây rắc rối cho ta làm liên lụy đến ngươi thì phải làm thế nào đây.”

Tô Tử Mạch vừa dứt lời, người nam nhân trẻ tuổi kia đã bình thản nói nói: “Huyền Âm Hội tuy rằng rất lợi hại, nhưng tại hạ cũng không hề bận tâm đến, cho nên cô nương không cần phải lo lắng chuyện này đâu, nhân tiện tại hạ là Bạch Như Ngọc, không biết cao danh quý tánh của cô nương?”

Thấy Bạch Như Ngọc này đã trực tiếp tự giới thiệu mình với nàng và còn rất nhiệt tình mời nàng đi cùng, trong lòng Tô Tử Mạch cũng bắt đầu lên kế hoạch.

Nàng một thân một mình đến nước Võ Xương này chưa được bao lâu đã bị ám sát, lộ trình đi tới Thành Vạn Kiếm còn phải mất mấy ngày đường nữa, người của Huyền Âm Hội nói không chừng thật sự sẽ phái người khác tới nữa như lời của Bạch Như Ngọc đã nói.

Tô Tử Mạch tuy rằng không sợ những tên sát thủ đó nhưng nàng cũng rất ghét phiền phức, Bạch Như Ngọc trước mặt trông có vẻ ốm yếu, nhưng xét theo lời nói của hắn ta, xem ra thân phận của hắn ta rất không bình thường, ít nhất thân là một người địa phương, chắc chắn hắn sẽ hiểu về nước Võ Xương này hơn một người ngoài mới đến như nàng nhiều.

Nếu cùng đi với Bạch Như Ngọc, chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều rắc rối trên đường đi, đối với bản thân nàng mà ói cũng có thể xem là một chuyện tốt có lợi mà không có hại.

Chỉ là Tô Tử Mạch từ đó đến giờ đều không muốn vô duyên vô cớ mắc nợ ân tình của người khác, dù sao thì nàng và Bạch Như Ngọc này chỉ là bèo nước gặp nhau, hoàn toàn không hề quen biết đối phương, tuy rằng Bạch Như Ngọc ngoài miệng nói rất hay nhưng ai biết được hắn ta không có bất kỳ ý đồ gì hay không.

Đặc biệt là ban nãy nàng mới trải qua một lần bị ám sát, lỡ như Bạch Như Ngọc này cũng là sát thủ từ Huyền Âm Hội cải trang thành, cũng không phải là không có khả năng cảnh tượng ban nãy chẳng qua chỉ là hắn cố ý diễn cho nàng xem mà thôi.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch trực tiếp lắc đầu nói: “Bổn tiểu thư xin nhận tấm lòng của Bạch công tử, bạn đi cùng thì vẫn nên đừng, cáo từ.”

Nói xong, Tô Tử Mạch bước nhanh đi, nhìn theo bóng lưng của Tô Tử Mạch, Bạch Như Ngọc cười nói: “Thật là một cô nương thú vị, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.