Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 132: Chương 132: Bỏ độc vào canh gà




Thấy Tiểu Mục thích như vậy, Tô Tử Mạch dứt khoát tặng hết số đồ chơi đó cho Tiểu Mục, lúc đầu Tiểu Mục còn hờn dỗi bây giờ đã nhanh chóng tiêu tan hết.

Nhìn vẻ mặt phấn khích của Tiểu Mục đang chơi đồ chơi bên đó, Tô Tử Mạch cũng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

“Cộc cộc cộc.”

Lúc này đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Dịch mở cửa ra xem, kết quả nhìn thấy đám người Tô Khang Thành và Tô Thái Vân đang vui vẻ đứng bên ngoài.

“Tử Mạch à, quả thật vừa rồi thái độ của Thái Vân bọn chúng đối với con tệ quá, con đừng để bụng nhé!”

“Tử Mạch, thật sự xin lỗi, vừa rồi do tỷ tỷ ta nhất thời kích động, bây giờ muội đã có thai, sau này bọn ta nhất định sẽ đối xử tử tế với muội, chắc chắn sẽ không chọc giận muội nữa.”

“Phải phải phải, sau này bọn ta sẽ chú ý.”

Thấy đám người Tô Thái Vân bỗng nhiên thay đổi nét mặt nhanh như vậy, Tô Tử Mạch không những không vui, ngược lại trong lòng còn cảnh giác cao hơn.

Có câu khi không tốt bụng ắt có âm mưu, thái độ của những người này trước đây Tô Tử Mạch vẫn thấy rõ mồn một, bây giờ bỗng nhiên lại đổi tính, chắc chắn có âm mưu.

Tô Tử Mạch cảnh giác trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp: “Các vị nói vậy cũng khách sáo quá rồi, ta sẽ không so đo chuyện trước đây nữa, ta còn cần nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì mọi người về trước đi.”

Tô Tử Mạch lười nói lời thừa thãi với những người này, có những người chỉ cần nhìn thêm một lúc sẽ thấy buồn nôn.

Nhưng Tô Khang Thành bỗng nhiên mở lời nói: “Tử Mạch con đừng vội đuổi bọn ta đi, bọn ta đều biết bây giờ con đang mang thai, vừa rồi ta cố ý bảo trù phòng nấu một nồi canh gà, ta tự tay mang đến cho con nếm thử, nếu con thấy ngon thì lát nữa ta lại bảo bọn họ mang qua đây thêm.”

Tô Khang Thành vừa nói vừa bưng một cái bình sành đến trước mặt Tô Tử Mạch, còn chưa mở nắp ra Tô Tử Mạch đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Lúc này Tô Tử Mạch càng căng thẳng hơn, mấy người này chắc sẽ không bỏ độc vào canh gà chứ?

Nhưng bây giờ dù sao Tô Tử Mạch cũng là luyện dược sư siêu cấp, độc dược bình thường hoàn toàn không thể qua mắt nàng được.

Nếu Tô Khang Thành đã tỏ ra nhiệt tình như vậy, nếu nàng còn một mực từ chối ngược lại sẽ bị người ta nói không có giáo dưỡng.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch mới gật đầu đáp: “Được thôi, nếu vậy thì làm phiền người rồi.”

Tô Khang Thành nghe xong vội vàng đặt bình sành lên bàn, đồng thời tự tay múc cho Tô Tử Mạch một bát canh gà, hương thơm bỗng chốc tràn ngập khắp căn phòng.

Ngay cả Tiểu Mục cũng bị mùi hương này thu hút, hai mắt sáng bừng liếc sang.

Mọi người Tô gia đều biết sự tồn tại của Tiểu Mục, Tô Tử Mạch viện cớ nói Tiểu Mục là đứa trẻ ở bên ngoài nàng đưa về, người của Tô gia cũng không nghi ngờ gì.

Thấy Tiểu Mục bỗng nhiên đến gần muốn ăn canh gà, vẻ mặt Tô Khang Thành chợt u ám nói: “Đứa bé này cút sang một bên, đây là canh gà cho Tử Mạch bồi bổ cơ thể, không có phần của ngươi.”

Thấy Tô Khang Thành hung dữ như vậy, Tiểu Mục lập tức căm giận trừng mắt nhìn Tô Khang Thành, nhưng Tiểu Mục cũng biết bây giờ Tô Tử Mạch có thai cần phải bổ sung dinh dưỡng, vì vậy cùng không phản bác lại.

Lâm Dịch lúc này nhìn lướt qua canh gà trong bát, quả thật trong bát canh gà này không có độc, nhưng nhìn màu sắc có thể thấy canh gà này lại béo bổ hơn canh gà bình thường nhiều.

Lúc này trong đầu Tô Tử Mạch chợt lóe lên suy nghĩ, nàng nghĩ đến một khả năng tiềm ẩn bên trong.

Bản thân mình là thai phụ, cần phải bổ sung dinh dưỡng là thật, nhưng cho dù bồi bổ cũng phải có giới hạn, nếu trong thời kỳ mang thai bồi bổ quá liều, đến lúc sinh con ngược lại sẽ dễ xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch chợt hiểu ra, chiêu này của Tô Khang Thành thật sự rất thâm độc, muốn dùng cách này để hại nàng.

“Tử Mạch, sao con không uống đi, canh này uống lúc còn nóng mới ngon, thời gian này con không có chuyện gì thì cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi, đừng đi lại khắp nơi, cần gì cứ căn dặn người hầu là được, thật sự không được nữa thì bảo Thái Vân bọn chúng chăm sóc con cũng được.”

Tô Thái Vân vội gật đầu hùa theo: “Đúng đó Tô Tử Mạch, chúng ta là người một nhà, bây giờ trong bụng muội còn có đứa bé, bọn ta đều sẵn lòng chăm sóc muội.”

Thấy dáng vẻ đám người Tô Thái Vân quan tâm mình như vậy, Tô Tử Mạch càng chắc chắn suy đoán trước đó của mình là đúng.

Rõ ràng những người đó muốn dùng cách này để nhẹ nhàng đâm nàng một nhát, đến lúc nàng khó sinh mà chết thì bọn họ có thể thoái thác sạch sẽ trách nhiệm, sẽ không ai nghi ngờ bọn họ cả.

Sau khi biết được âm mưu của đối phương, Tô Tử Mạch không hề vạch trần trước mặt mọi người, ngược lại nàng còn tương kế tựu kế, vàng mắt chợt đỏ lên đáp: “Ôi ta thật không ngờ thì ra mọi người quan tâm ta như vậy, trước đây ta đã trách lầm mọi người rồi.”

Thấy Tô Tử Mạch cảm động rơi nước mắt, đám người Tô Khang Thành và Tô Thái Vân chợt mừng thầm trong lòng.

Tô Tử Mạch bưng bát canh gà lên uống một ngụm, sau đó giả vờ không cẩn thận bị bỏng, bát canh gà trong tay cũng hất văng về phía trước, đổ hết lên người Tô Thái Vân.

“Tô Tử Mạch, ngươi!”

Tô Thái Vân khi không bị Tô Tử Mạch đổ canh đầy người, nàng ta đang định nổi giận, Tô Khang Thành bèn nháy mắt ra hiệu với Tô Thái Vân, lúc này nàng ta mới kiềm chế tính khí của mình lại.

“Xin lỗi đại tỷ, ta không cố ý đâu, ta giúp tỷ lau sạch nhé.”

Lúc này Tô Tử Mạch giả vờ ra vẻ lúng túng, cầm lấy khăn lau trên bàn chuẩn bị lau sạch cho Tô Thái Vân.

Tô Thái Vân thấy vậy vội vàng xua tay nói: “Tử Mạch muội đừng động đậy lung tung, không phải vừa nãy đã nói rồi sao, bây giờ muội đã có thai cần phải chú ý nghỉ ngơi, chuyện thế này để ta tự làm được rồi.”

Tô Thái Vân vừa nói vừa giật lấy chiếc khăn trong tay Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy thì trực tiếp ngồi lại xuống giường.

Sau khi Tô Thái Vân lau sạch canh gà trên người xong, Tô Tử Mạch bỗng nhiên nói: “Đại tỷ, ta bỗng nhớ ra mấy hôm trước nhìn thấy một hộp son trên phố rất đẹp, đáng tiếc bây giờ ta đang mang thai không tiện đi lại, đại tỷ có thể mua giúp ta được không?”

Tô Thái Vân vốn đang kìm nén cơn giận, bây giờ nghe Tô Tử Mạch sai mình đi mua son lại càng thấy tức giận hơn.

Nhưng nhớ đến những lời dặn trước đây của Tô Khang Thành, Tô Thái Vân cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Tử Mạch, chuyện nhỏ như vậy cứ để nha hoàn đi là được rồi, muội yên tâm lát nữa mua son về ta sẽ mang đến cho muội ngay.”

Tô Tử Mạch nghe xong bèn thở dài đáp: “Như vậy không được đâu, những nha hoàn đó chưa trải sự đời làm sao biết son tốt xấu thế nào, chuyện này đại tỷ phải tự đi mới được, chắc không phải đại tỷ không muốn đi chứ?”

Tô Tử Mạch càng nói càng lộ ra vẻ đáng thương, Tô Khang Thành thấy vậy vội nói: “Thái Vân, bây giờ Tử Mạch là thai phụ, là bảo bối của Tô gia chúng ta, sau này Tử Mạch cần gì bọn ta đều cố gắng đáp ứng, con mau đi mua son cho Tử Mạch đi.”

Thấy Tô Khang Thành cũng đã nói vậy, cho dù Tô Thái Vân không muốn đi thì cũng đành phải ngoan ngoãn ra ngoài mua son cho Tô Tử Mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.