Thấy cảnh tượng này vẻ mặt mọi người biến sắc, bang chủ Cự Sa Bang lại không nói hai lời, dẫn thủ hạ xoay người bỏ chạy.
Tiện tay phóng ra Hỏa Diễm Thuật có thể có uy lực đáng sợ như vậy, có thể thấy tu vi của Tô Tử Mạch đã mạnh mẽ đến trình độ nhất định, lúc này không trốn chẳng lẽ chờ Tô Tử Mạch tìm hắn ta tính sổ sao.
Những người bên ngoài này mặc dù không nhìn thấy Tô Tử Mạch nhưng Tô Tử Mạch lại thấy rất rõ ràng tình huống bên ngoài.
Thấy bang chủ Cự Sa Bang muốn chạy trốn, khóe miệng Tô Tử Mạch không khỏi nở một nụ cười tà mị, đắc tội mình liền muốn chạy như vậy, không khỏi nghĩ quá đơn giản.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa động ý niệm, ngọn lửa trên đất phút chốc giống như sống lại, trực tiếp cuốn về phía người của Cự Sa Bang.
Mặc dù đám người Cự Sa Bang trước tiên đã phát hiện không ổn bắt đầu chạy trốn, nhưng người chạy nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tốc độ thế lửa lan tràn.
Ngọn lửa hừng hực gần như trong nháy mắt đã nuốt mất toàn bộ đám người Cự Sa Bang, đến khi ngọn lửa đi qua trừ đầy đất tro bụi, đã không còn thấy bóng dáng đám người Cự Sa Bang.
Những người còn lại thấy tình cảnh như vậy tất cả đều sợ đến sắc mặt tái nhọt, lúc này bọn họ cũng không có gan đối đầu với Tô Tử Mạch, rối rít chạy tan tác giống như chó nhà có đám.
Tô Tử Mạch thấy vậy khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười châm biếm, cũng lười đi đuổi những tên kia, hai tay vẫy một cái ngọn lửa bốn phía đã biến mất trong nháy mắt, giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện vậy.
Đối với thực lực mình thể hiện vừa rồi Tô Tử Mạch rất là hài lòng, không nghĩ tới linh tôn cửu giai cũng đã có sức chiến đấu mạnh như vậy, nếu mình thăng cấp đến linh thánh thì khỏi phải nói.
Nghĩ như vậy trong lòng Tô Tử Mạch càng mong đợi, chẳng qua là lần này có thể lên cấp đến linh tôn cửu giai vẫn là nhờ vào công pháp lấy được trong bí cảnh vừa rồi.
Loại chuyện tốt này cũng không phải là lần nào cũng có thể gặp được, tiếp theo muốn thực sự lên cấp linh thánh sợ rằng vẫn là cần thời gian từ từ tu luyện mới được.
Nghĩ tới đây Tô Tử Mạch cũng chẳng muốn đến điện Thần Dược, bây giờ trọng tâm của Tô Tử Mạch đặt lên việc tăng tu vi mà không phải là luyện dược.
Huống chi Tô Tử Mạch còn không biết Dạ Ly Thần đã rời khỏi điện Thần Dược, vừa nghĩ tới Dạ Ly Thần vẫn còn ở trong điện Thần Dược chờ mình, Tô Tử Mạch lại càng không muốn trở về.
Sau một hồi suy tính, Tô Tử Mạch rất nhanh đã có quyết định, khoảng thời gian tiếp theo vẫn là trở về Tô gia dốc lòng tu luyện là ổn thỏa nhất.
Nhắc tới lần này Tô Tử Mạch rời khỏi Tô gia cũng được một khoảng thời gian, cũng đến lúc nên về xem thử những người Tô gia kia thế nào.
Trong lòng Tô Tử Mạch hiểu rất rõ thái độ của người Tô gia đối với nàng, bây giờ nàng đã là linh tôn cửu giai, tu vi của nàng đã hoàn toàn xứng đáng cao nhất trong Tô gia, lần này đi về xem thử còn có ai dám bắt nạt nàng.
Sau khi Tô Tử Mạch trở lại Tô gia, người Tô gia quả nhiên cũng tỏ vẻ rất là kinh ngạc.
“Tô Tử Mạch ngươi không phải học tập ở điện Thần Dược sao, tại sao đột nhiên trở về? Theo ta biết điện Thần Dược vẫn chưa đến kỳ nghỉ thì phải“.
“Hừ, theo ta thấy chắc chắn là ở điện Thần Dược nó biểu hiện không tốt, bị người ta đuổi ra ngoài, điện Thần Dược rất nghiêm khắc đối với môn hạ đệ tử“.
Đám người Tô Thải Vân vừa thấy Tô Tử Mạch trở về đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ, đương nhiên cũng không thiếu bôi nhọ Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch cơ bản là lười giải thích với những người này, ngược lại đại bá của Tô Tử Mạch là Tô Khang Thành ở bên cạnh cười nói: “Các ngươi cũng đừng nói nữa, lần này Tử Mạch trở về là chuyện tốt, Tử Mạch ngươi về nghỉ ngơi trước cho khỏe, bây giờ ngươi lại đang có mang nhất định phải chú ý sức khỏe“.
Thấy Tô Khang Thành đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy trong lòng Tô Tử Mạch không khỏi bắt đầu có chút ngờ vực, nhưng vẫn nghe theo lời của Tô Khang Thành trở lại trong phòng.
“Phụ thân sao người khách sáo với nó như vậy“.
Sau khi Tô Tử Mạch trở về phòng, Tô Thải Vân không kìm được bày tỏ sự bất mãn của mình đối với Tô Khang Thành.
Tô Khang Thành nghe vậy sắc mặt trầm xuống nói: “Thải Vân còn có mấy người các ngươi sau này cũng lễ độ với Tô Tử Mạch một chút, đừng quên quan hệ giữa Tô Tử Mạch và thần tôn đại nhân không bình thường, nếu các ngươi đắc tội Tô Tử Mạch đến lúc thần tôn đại nhân trách tội thì Tô gia chúng ta đều gặp xui xẻo“.
Tô Khang Thành nói xong mọi người mới hiểu, hóa ra Tô Khang Thành cũng không phải thật sự quan tâm Tô Tử Mạch mà là kiêng kỵ sự tồn tại của thần tôn Dạ Ly Thần này.
Lúc này Tô Thải Vân có chút không cam lòng nói: “Phụ thân, vậy chẳng lẽ chúng ta cứ cung phụng Tô Tử Mạch như vậy sao, ta thật sự không cam lòng.”
“Đúng vậy, trong bụng nữ nhân hạ tiện này còn có một dã loại, dựa vào cái gì để nó sống tốt như vậy.”
Tô Khang Thành nghe vậy đột nhiên cười nham hiểm nói: “Các ngươi gấp cái gì. Bụng của Tô Tử Mạch đã không nhỏ, nhìn có vẻ không đến mấy tháng nữa sẽ sinh, đầu năm nay người khó sinh chết chẳng phải là chuyện bình thường không quan trọng, đến lúc đó nếu nó khó sinh mà chết vậy cũng không liên quan gì đến chúng ta hết.”
Nghe thấy Tô Khang Thành nói như vậy, Tô Thải Vân phản ứng đầu tiên nói: “Phụ thân, ta hiểu ý của người rồi, khoảng thời gian này chẳng những chúng ta không thể làm khó Tô Tử Mạch, mà còn phải hầu hạ nó đầy thịt thà cá mú, đối tốt với nó, trước tiên khiến thân thể nó sụp đổ, đến lúc nó sinh sẽ có xác suất khó sinh rất lớn. Như vậy thì có thể thừa dịp khiến nó chết lại không làm cho thần tôn trách tội chúng ta.”
Ánh mắt Tô Khang Thành nhìn về phía Tô Thải Vân lập tức đầy vui vẻ yên tâm, không hổ là con gái mình, thật là đủ thông minh, chỉ một chút đã thông suốt.
Lúc này Tô Tử Mạch đang ở trong phòng, bởi vì một mình quá mức nhàm chán nàng còn gọi Tiểu Mục ra.
“Mẫu thân cuối cùng người cũng cho con ra ngoài, con cũng sắp chết ngạt rồi“.
Tiểu Mục vừa thấy Tô Tử Mạch đã bắt đầu oán trách, Tô Tử Mạch nghe vậy lập tức mặt đầy áy náy, trước đó nàng vẫn luôn nhốt Tiểu Mục ở trong không gian Linh sủng.
Tính tình của Tiểu Mục vốn dĩ rất cởi mở hoạt bát, bị nhốt lâu như vậy đúng là làm khó nàng ta.
Để an ủi Tiểu Mục Tô Tử Mạch chuẩn bị móc chút đồ chơi nhỏ từ trong Thương Hải Châu ra, chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa động tâm niệm, rất nhanh trên bàn đã xuất hiện một đống đồ.
Chẳng qua là sau khi Tô Tử Mạch thấy rõ đồ trên bàn lại không khỏi có chút lúng túng, đặt trên bàn đều là bình sữa núm vú giả các loại đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Xem ra là Tô Tử Mạch sắp làm mẹ, trong phút chốc tình mẹ tràn lan cho nên theo bản năng lấy ra những thứ này từ trong Thương Hải Châu.
Nhưng tiểu Mục lại có vẻ rất là tò mò, vừa cầm lên một núm vú giả lên chơi vừa hỏi Tô Tử Mạch: “Mẫu thân đây là cái gì sao trông kỳ quái như vậy, chẳng lẽ là pháp bảo nào đó sao“.
Tô Tử Mạch trong chốc lát cũng không biết phải giải thích với Tiểu Mục thế nào, chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: “Đây không phải là pháp bảo gì, vật này là nhét vào trong miệng mút chơi.”
Tiểu Mục vừa nghe lập tức hứng thú, trực tiếp nhét núm vú giả kia vào trong miệng, vừa mút vừa vỗ tay cười nói: “Mẫu thân, cái này thật sự có thể mút, thật sự là chơi rất vui“.
Thấy Tiểu Mục hưng phấn như vậy Tô Tử Mạch cũng nhịn không được bật cười, dựa theo tuổi thọ linh thú mà tính, bây giờ Tiểu Mục thật ra cũng chỉ là một em bé, đồ vật này có thể thật sự vẫn phù hợp với nàng ta.