Lần này A Mông đích thân đưa Bảo Bảo về phòng. Cùng lúc đó, tên nam nhân cao lớn mặt đen khi trước cũng đã đến một đình viện khác.
“Dạ trưởng lão, ngài có ở đây không?”
Vừa vào đình viện, nam nhân cao lớn mặt đen đã tỏ ra vô cùng cung kính mà khẽ gọi, trong giọng nói còn có chút gì đó nịnh nọt.
Không lâu sau đó, một giọng nói lớn vang lên: “Là Nhạc trưởng lão đấy à, mời vào!”
Nghe giọng nói ấy, nam nhân cao lớn mặt đen mới vội vã vào trong. Ít lâu sau, một ông lão với mái tóc bạc phơ xuất hiện trước mặt nam nhân cao lớn mặt đen.
Ông lão đang ngồi trong vọng lâu có bàn trà đặt trước mặt, thấy nam nhân cao lớn mặt đen, ông lão cười nói: “Nhạc trưởng lão, mời ngồi! Đến nếm thử loại trà lão phu mới sưu tầm được này. Loại trà ngon như này, người bình thường không có được may mắn mà hưởng đâu.”
Nhạc trưởng lão nghe vậy bèn vội vàng ngồi xuống trước mặt ông lão. Chỉ là trong lòng vẫn còn băn khoăn chuyện bị Bảo Bảo châm chọc khi nãy, nhưng ông ta lại không dám mở miệng quấy rầy nhã hứng của ông lão trước mặt.
Tuy bản thân Nhạc trưởng lão là một kẻ hấp tấp nóng nảy, nhưng ông ta biết rõ cái lão ngoài mặt trông hiền từ, thân thiện này một khi đã nổi cơn giận thì sẽ còn đáng sợ hơn ông ta rất nhiều.
Sau khi ông lão rót một chén trà cho Nhạc trưởng lão, Nhạc trưởng lão bèn nâng lên nhấp một ngụm hết sạch khiến ông lão không khỏi lắc đầu.
“Nhạc trưởng lão, ngươi uống kiểu thế đúng là phí của trời. Từ lúc bước vào, lão phu đã thấy ngươi bồn chồn, hấp tấp. Vốn dĩ lão phu còn muốn mài giũa tính khí của ngươi một chút, nhưng xem ra đã làm khó ngươi rồi. Có gì cứ nói thẳng.”
Nhạc trưởng lão nghe vậy bèn thở dài, vội nói với ông lão: “Dạ trưởng lão, vừa nãy ta thấy Dạ Ly Thần mang nghiệt chủng kia về, quả nhiên tiểu tử đó chính là con ruột của Dạ Ly Thần. Mà phải công nhận thằng oắt con đó mưu mô xảo quyệt thật, dám tính kế ta một trận nữa chứ, làm hại ta nhẫn nhịn đến ôm một bụng tức đây này.”
Lúc trước Nhạc trưởng lão bị Bảo Bảo vu oan không cách nào giải thích, bây giờ cuối cùng cũng nói hết uất ức đó ra.
Ông lão nghe Nhạc trưởng lão nói xong thì đột nhiên cười: “Quả thật thì lão phu cũng có nghe qua chuyện Dạ Ly Thần mang một đứa trẻ về. Nhưng ngươi cũng biết đó, tiểu tử Dạ Ly Thần đó ngoài mặt thì cung kính lão phu, chứ sau lưng thì vẫn luôn đề phòng. Nên lão phu cũng không có hỏi bao giờ, có điều giờ nghe ngươi nói vậy lão phu thấy cũng có chút hứng thú. Nói gì thì nói đứa bé kia cũng phải gọi lão phu một tiếng bá gia gia.”
Hóa ra ông lão này chính là đại bá Dạ Đông Thần của Dạ Ly Thần, Bảo Bảo đúng là nên gọi ông ta một tiếng bá gia gia.
Nhạc trưởng lão nghe Dạ Đông Thần nói vậy thì không khỏi vui mừng: “Dạ trưởng lão, vậy là ngài định đi giáo huấn tên tiểu tử Dạ Ly Thần đó hả. Lần này hắn mang nghiệt chủng kia về điện Lăng Vân đã khiến không ít người dị nghị. Nếu bắt lấy cơ hội này, chúng ta có thể trục xuất hắn khỏi điện Lăng Vân, để xem hắn còn kiêu ngạo thế nào.”
Dứt lời, vẻ mặt Nhạc trưởng lão trở nên vô cùng dữ tợn, trông như thể rất căm thù Dạ Ly Thần.
Nhưng Dạ Đông Thần lắc đầu nói: “Chuyện này tuyệt đối không được. Dù sao Dạ Ly Thần cũng là người có danh tiếng, ở cái Thiên Huyền Đại Lục này không ai là không biết đến cái danh Thần Tôn của hắn. Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn đối với điện Lăng Vân, cho nên chúng ta không thể đuổi hắn khỏi điện Lăng Vân.”
Nhạc trưởng lão nghe vậy bèn vội nói: “Nhưng tiểu tử Dạ Ly Thần đó vẫn luôn chống đối chúng ta mọi lúc mọi nơi. Hắn ỷ hắn là điện chủ điện Lăng Vân nên có coi mấy trưởng lão chúng ta ra gì đâu. Lại thêm tên nghiệt chủng láo toét kia nữa, chỉ e sau này sẽ mang đến cho chúng ta một đống phiền phức.”
Vừa nghĩ tới Bảo Bảo Nhạc trưởng lão lại tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong sao tống cổ thằng bé càng nhanh càng tốt.
Thấy vậy, Dạ Đông Thần hừ lạnh một tiếng: “Nhạc trưởng lão, suy nghĩ của ngươi quá đơn giản rồi. Ngược lại, lão phu có một cách có thể biến Dạ Ly Thần thành con rối của chúng ta, so với việc tống cổ hắn đi thì hay hơn nhiều.”
“Dạ trưởng lão, ngài nói thì đơn giản lắm. Tu vi Dạ Ly Thần cao cường, gần như là vô địch thiên hạ. Cho dù ta và ngài liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Sao có chuyện hắn cam tâm tình nguyện trở thành con rối mà nghe lời chúng ta?”
Nhạc trưởng lão không mấy xem trọng đề nghị này của Dạ trưởng lão. Ông ta cũng có hiểu đôi chút về Dạ Ly Thần, tính tình Dạ Ly Thần cao ngạo, cương quyết lại bướng bỉnh, người như hắn sao có thể cam tâm làm con rối?
Dường như Dạ Đông Thần đã đoán trước Nhạc trưởng lão sẽ không tin, ông ta tự tin nói: “Nếu là trước đây, quả thực lão phu cũng không dám chắc. Nhưng nếu bây giờ Dạ Ly Thần đã mang một đứa bé về, chúng ta có thể nghĩ cách ra tay từ trên người thằng bé đó. Lão phu đã cho người nghe ngóng, Dạ Ly Thần yêu chiều thằng bé đó hết mực, điểm này chắc chắn không phải giả. Chỉ cần tìm ra cách giải quyết thằng bé đó, thì còn lo gì Dạ Ly Thần không nghe lời?”
Nghe Dạ Đông Thần giải thích xong, Nhạc trưởng lão nửa hiểu nửa không mà gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại lắc đầu và nói: “Không hẳn. Dạ trưởng lão, ta đã đích thân lãnh giáo nghiệt chủng đó, quả thực chính là thằng khỉ con ngang bướng, xảo quyệt. Muốn giải quyết nó chỉ e là không dễ”
“Nhạc trưởng lão, ngươi chẳng hiểu con nít gì cả. Dù thằng nhóc đó có thông minh, xảo quyệt tới đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ. Lão phu đã chuẩn bị xong một ứng cử viên thích hợp rồi, ngươi cứ chờ xem kịch hay là được.”
Thấy Dạ Đông Thần nói chắc nịch như vậy, Nhạc trưởng lão khẽ gật đầu, trong lòng cũng tràn ngập tò mò.
Hôm sau, Dạ Đông Thần bèn đích thân dẫn một nữ tử trẻ tuổi tới đình viện của Bảo Bảo. Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngoài cửa phòng Bảo Bảo chẳng những có thêm hai tỳ nữ, mà ngay cả A Mông cũng đích thân canh cửa.
Thấy Dạ Đông Thần xuất hiện, mặt A Mông biến sắc, nhưng rất nhanh sau đó A Mông đã đổi sang bộ mặt tươi cười mà tiến lên chào hỏi: “Dạ trưởng lão, sao ngài lại tới đây?”
“Lão phu nghe nói Ly Thần mới đưa con trai về. Nghe tin, lão phu cũng muốn gặp mặt cháu trai ta thử xem sao.”
Nghe vậy, trong lòng A Mông bắt đầu do dự. Bởi lẽ quan hệ giữa Dạ Đông Thần và Dạ Ly Thần ra sao, ông ta cũng thừa biết. Cái chết của phụ mẫu Dạ Ly Thần năm đó dường như có một mối liên hệ khó giải thích nào đó với Dạ Đông Thần.
Hai bá chất bình thường vốn dĩ bằng mặt không bằng lòng, chẳng qua là duy trì phép lịch sự bên ngoài mà thôi. Bây giờ Dạ Đông Thần lại đột nhiên đến đây nói muốn gặp Bảo Bảo, nhỡ ông ta có ý đồ xấu muốn làm hại Bảo Bảo thì sao.
Nếu Bảo Bảo bị Dạ Đông Thần làm bị thương, thì ông ta sẽ không cách nào ăn nói với Dạ Ly Thần. Nhưng nếu không cho Dạ Đông Thần gặp Bảo Bảo, thì cũng khó xử, không biết từ chối ra sao.
Ngay lúc A Mông còn đang khó xử, Dạ Đông Thần ủ rũ nói: “Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lão phu tới thì cũng đã tới rồi, ngươi còn không mau đưa đứa bé ra cho lão phu gặp mặt. Chẳng lẽ đến quyền gặp mặt cháu trai mình lão phu cũng không có?”
Thấy Dạ Đông Thần đã nói tới vậy, A Mông chỉ có thể cắn răng nói: “Xin Dạ trưởng lão chờ một chút, ta đưa Bảo Bảo ra gặp ngài ngay.”