Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 283: Chương 283: Quà gặp mặt




Nói xong, A Mông vội vã bước vào phòng. Từ sau khi Bảo Bảo bị nhốt trong phòng, thằng bé vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể chuồn ra ngoài, vừa thấy A Mông nó liền bước tới làm nũng: “A Mông thúc thúc, ta biết sai rồi. Đừng có nhốt ta trong phòng nữa được không? Ta muốn đi dạo quanh viện, đảm bảo sẽ không đi xa. Ta nói thật đó, đi mà!”

A Mông lúc này mới nghiêm mặt nói: “Bảo Bảo, con nghe ta nói này, bên ngoài có người muốn gặp con. Đợi lát khi con gặp hắn, con phải kêu hắn một tiếng bá gia gia. Nhỡ kỹ này, ở trước mặt hắn con tuyệt đối không được ngang bướng gây sự biết chưa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Nghe A Mông đột nhiên nói chuyện với mình nghiêm túc như vậy, Bảo Bảo bèn cảm thấy rất tò mò với cái gọi là bá gia gia này, thằng bé gật đầu lia lịa: “A Mông thúc thúc yên tâm, ta nhất định sẽ không nói lung tung.”

Nghe Bảo Bảo hứa cam đoan xong, A Mông mới đưa Bảo Bảo ra khỏi phòng.

Lúc Dạ Đông Thần nhìn thấy Bảo Bảo, một ánh nhìn tàn nhẫn đã lóe lên từ trong mắt ông ta. Tuy cái ánh nhìn tàn nhẫn đã sớm biến mất, Dạ Đông Thần cũng thay đổi sắc mặt với một nụ cười hoà ái, nhưng Bảo Bảo vẫn đã nhìn ra điểm dị thường.

Kể từ phút đầu tiên khi nhìn thấy Dạ Đông Thần, Bảo Bảo đã nhìn ra người trước mặt không phải loại người tốt.

Lúc này, A Mông đã kéo Bảo Bảo đến trước mặt Dạ Đông Thần, đồng thời cười nói với Bảo Bảo: “Bảo Bảo, vị này chính là bá gia gia của con, cũng tức là đại bá của phụ thân con, ông ấy còn là đại trưởng lão của điện Lăng Vân chúng ta, con còn không mau qua đấy chào hỏi.”

Mặc dù Bảo Bảo nhận ra Dạ Đông Thần không phải người tốt, nhưng tâm tư thằng bé cũng rất linh hoạt, thằng bé tươi cười, ngọt ngào nói với Dạ Đông Thần: “Chào bá gia gia”

Thấy vậy, Dạ Đông Thần cũng đưa tay xoa đầu Bảo Bảo, tỏ vẻ vô cùng hiền từ, ông ta nói: “Ngươi là Bảo Bảo đấy à, đúng là cậu nhóc lanh lợi, đáng yêu, không hổ là con của Ly Thần.”

Dạ Đông Thần cũng khen ngợi Bảo Bảo. Tuy lời khen này không có đáng là gì, nhưng cái kiểu cố ý miễn cưỡng đã quá rõ ràng, chẳng thấy chút vui mừng gì gọi là chân thành của bậc trưởng bối khi gặp hậu bối

Đúng lúc này, Bảo Bảo đột nhiên mỉm cười và nói: “Bá gia gia, đây là lần đầu tiên con gặp người, có lẽ người cũng nên cho con một thứ gì đó coi như quà gặp mặt chứ nhỉ?”

Nụ cười của Dạ Đông Thần dần sững lại trước câu nói đột ngột của Bảo Bảo, đây là lần đầu tiên Bảo Bảo gặp ông ta nhưng không những không lạ mặt mà giờ thậm chí thằng bé còn chủ động đòi quà gặp mặt.

Điều này khiến Dạ Đông Thần rất ngạc nhiên. Nếu là người lớn nói ra những lời này thì đúng là rất thất lễ, nhưng Bảo Bảo chỉ là một đứa trẻ, nói vậy chẳng những không có gì đáng trách mà còn rất dí dỏm, đáng yêu.

Dạ Đông Thần lúc này chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Hôm nay lão phu tới vội quá nên quên mang quà gặp mặt, hay là để lần sau lão phu bù lại cho ngươi nhé?”

Dạ Đông Thần chỉ nghĩ Bảo Bảo tinh nghịch thuận miệng hỏi, nên cũng chỉ trả lời qua loa một câu. Dù sao, Bảo Bảo cũng là một đứa bé, gặp lại lần sau chắc cũng chẳng nhớ gì buổi gặp mặt hôm nay.

Có điều, suy tính của Dạ Đông Thần tuy rất hay, nhưng Bảo Bảo lại tỏ ra cố chấp: “Bá gia gia cần gì phải phiền phức như vậy? Con thấy chiếc nhẫn trên tay bá gia gia cũng không tệ, chi bằng người đưa nó cho con là được rồi, chắc không phải người không nỡ đâu nhỉ?”

Bảo Bảo vừa nói, vừa chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Dạ Đông Thần, A Mông thấy thế vội la lên: “Bảo Bảo không được vô lễ, sao con có thể tùy tiện hỏi người khác, nói mình muốn cái gì chứ?”

Vẻ mặt Dạ Đông Thần lúc này cũng có chút lúng túng, chiếc nhẫn trên tay ông ta không phải nhẫn bình thường mà là một pháp bảo cao cấp có công dụng phòng thân, tại thời điểm nguy cấp có thể tự động ngăn lại một đòn chí mạng.

Đương nhiên ông ta không thể tùy tiện đưa loại pháp bảo này cho Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo lại chu mỏ nói: “A Mông thúc thúc, bá gia gia đâu phải người ngoài gì, với lại vừa nhìn đã biết bá gia gia là người hào phóng, sao có thể không nỡ cho một chiếc nhẫn nhỏ nhoi như vậy chứ, đúng không bá gia gia? “

Bảo Bảo vừa mở miệng lại tâng bốc Dạ Đông Thần tận mây xanh, nếu lúc này Dạ Đông Thần còn từ chối yêu cầu của Bảo Bảo nữa, thì khác nào tự nhận mình hẹp hòi, keo kiệt với một tiểu bối?

Dạ Đông Thần vừa nghiến răng, vừa tháo chiếc nhẫn xuống, cố miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười và nói: “Bảo Bảo đã thích chiếc nhẫn này như vậy, bá gia gia đành tặng cho con thôi.”

Bảo Bảo thấy vẻ mặt lòng đau như cắt của Dạ Đông Thần, bèn trực tiếp giật lấy chiếc nhẫn, miệng còn cười nói: “Cảm ơn bá gia gia”

A Mông đứng chứng kiến bên cạnh cố nhịn cười, ông ta cũng không ngờ Bảo Bảo lại thông minh đến vậy, vừa gặp mặt đã khiến Dạ Đông Thần lỗ lớn rồi.

Tuy nhiên, A Mông cũng không dám để Bảo Bảo tiếp xúc quá nhiều với Dạ Đông Thần, vội vàng nói: “Dạ trưởng lão, ngài cũng đã gặp được Bảo Bảo rồi, lúc trước Bảo Bảo bị bệnh, Thần Tôn Đại Nhân đã đặc biệt ra lệnh cho ta chăm sóc thằng bé, ta thấy nó cũng nên về phòng nghỉ ngơi rồi”

“Ngươi nói vậy là có ý gì, lão phu chỉ mới nói với Bảo Bảo được có mấy câu thôi mà. Hơn nữa chuyện quan trọng như chăm sóc con trẻ, ngươi có thể làm tốt được sao? Lần này lão phu đã đặc biệt đưa Lạc Anh tới, dù sao nữ nhân cũng thận trọng, để nàng chăm sóc Bảo Bảo sẽ tốt hơn.”

Dạ Đông Thần vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với nữ tử trẻ tuổi bên cạnh. Kêu là làm, nữ tử tên Lạc Anh vội đến cạnh Bảo Bảo, nàng ta ngồi xổm xuống, cười nói với Bảo Bảo: “Chào Bảo Bảo, ta tên Lạc Anh, là bằng hữu của phụ thân con, sau này cứ để cho ta chăm sóc con nhé?”

Lạc Anh này quả thực cũng có vài phần tư sắc, khi nói chuyện với Bảo Bảo cũng nhẹ nhàng, trông dáng vẻ cứ như hiền thê lương mẫu.

Nhưng Bảo Bảo đối với Lạc Anh rất phản cảm, thằng bé luôn cảm thấy Lạc Anh và Dạ Đông Thần chính là cá mè một lứa. Tuy ngoài mặt cười nói nhẹ nhàng, nhưng tổng thể lại cho người ta cảm giác giả trân.

Huống hồ Bảo Bảo còn biết rõ, bên cạnh Dạ Ly Thần ngoại trừ Tô Tử Mạch ra thì trước giờ vẫn không có nữ tử nào khác.

Trong số những người từng xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói Dạ Ly Thần có một nữ bằng hữu như vậy.

Nhất thời, Bảo Bảo đối với Lạc Anh đầy địch ý, sắc mặt trầm xuống: “Không cần, ta tự lo được, không phiền vì đại thẩm này phải phí tâm.”

Thấy thái độ lạnh nhạt của Bảo Bảo lại còn gọi mình là đại thẩm, trong mắt Lạc Anh lập tức lóe lên tia lửa giận, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta lại tiếp tục cười nói: “Bảo Bảo, giờ con còn nhỏ, để phụ thân con biết không ai chăm sóc con cũng sẽ không yên lòng?”

Lúc này, Dạ Đông Thần cũng thuyết phục: “Bảo Bảo, bá gia gia cũng đâu có gạt ngươi, Lạc Anh với phụ thân ngươi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Trước đây không có con cũng thôi đi, nhưng bây giờ con đã về, đương nhiên không thể không có mẫu thân, huống chi phụ thân con ngày nào cũng bận rộn công việc, không có nhiều thời gian để chăm sóc cho con. Đừng từ chối lòng tốt của Lạc Anh. “

Bảo Bảo nghe vậy càng thêm khó chịu, nương thân mình rõ ràng là Tô Tử Mạch. Làm gì đến lượt nữ nhân này chen chân vào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.