Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 143: Chương 143: Hóa ra là vì hắn ta




Chỉ khi Đại Tế Tư nói ra, Tô Tử Mạch mới hiểu, nhưng điều này cũng khiến Tô Tử Mạch vô cùng cảm động, hơn nữa càng thêm quyết tâm muốn giúp đỡ tộc A Mạt.

“Đại Tế Tư, ông đừng nói như vậy, bổn tọa giờ đây đã là thần nữ của tộc A Mạt, vậy nên không thể trơ mắt nhìn các ngươi gặp nạn mà không cứu giúp, không phải chỉ là một Bán Chi Liên thôi sao, bổn tôn đây tự nhiên có cách để nó cải tử hồi sinh. “

Tô Tử Mạch nói xong, trực tiếp đi vào vườn thuốc, Đại Tế Tư cũng vội vàng đi theo.

Sau khi đến vườn thuốc, Tô Tử Mạch đi về phía Bán Chi Liên, lúc này Bán Chi Liên so với lúc trước còn héo rũ hơn, những bông hoa nhỏ màu tím từ từ cuộn tròn lại với nhau.

Xem ra nếu cứ không áp dụng bất kỳ biện pháp nào, nó sẽ sớm khô héo rụng xuống.

“Thần nữ điện hạ, đừng lãng phí thời gian nữa, sinh cơ của Bán Chi Liên này đã cạn kiệt, muốn cứu cũng không được.”

Sau khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Bán Chi Liên, Đại Tế Tư càng thêm tuyệt vọng, Tô Tử Mạch cho dù là thần tiên cũng không thể cứu sống được Bán Chi Liên.

Nhưng Tô Tử Mạch lại rất tự tin, nói: “Đã gọi là trời không tuyệt đường người, tuy rằng tình trạng của Bán Chi Liên này thật sự rất tệ, lại không có cách nào cứu vãn được, phiền Đại Tế Tư đi ra ngoài trước đi, bổn tọa sẽ ở đây một mình thi pháp cứu Bán Chi Liên. “

Nghe thấy Tô Tử Mạch nói, Đại Tế Tư nửa tin nửa ngờ: “Thần nữ điện hạ, ngài nói có thật không, ngài thật sự có thể cứu được Bán Chi Liên này?”

“Đại Tế Tư, bổn tọa từ trước đến nay nói một là một, nếu ông không tin vậy bổn tọa rời đi là được chứ gì. “

Nhìn thấy Đại Tế Tư luôn luôn nghi ngờ mình, Tô Tử Mạch không khỏi có chút mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy Tô Tử Mạch tức giận, Đại Tế Tư bị dọa tới mức vội vàng xua tay: “Thần nữ điện hạ bớt giận, lão phu đây không có ý đó, lão phu bây giờ sẽ canh giữ ở bên ngoài, tuyệt đối không cho bất kì người khác quấy rầy thần nữ điện hạ.”

Đại Tế Tư nói xong, vội vàng rời khỏi vườn thuốc, canh giữ ở cửa, trước đó Tô Tử Mạch đã liên tiếp hai lần hoàn thành việc không thể làm, tin thêm lần nữa thì có sao chứ?

Nhìn thấy mình là người duy nhất còn lại trong vườn thuốc, Tô Tử Mạch thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Bán Chi Liên đang sống dở chết dở, khóe miệng Tô Tử Mạch bỗng nhiên cong lên nở một nụ cười.

“Bán Chi Liên này rõ ràng là bị sâu bệnh ăn mòn, không đủ chất dinh dưỡng, muốn giải quyết chuyện này cũng không khó.”

Lúc nàng đang nói đồng thời trong đầu cũng lóe lên ý nghĩ, Thương Hải Châu dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Tô Tử Mạch, lòng bàn tay nàng bỗng lóe lên tia sáng, xuất hiện một bình thuốc trừ sâu và một túi phân bón.

Thuốc trừ sâu và phân bón hóa học đều là những thứ tầm thường, nhưng giờ đây là những thứ rất hiếm có trong thế giới này.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch sau đó bắt đầu diệt sâu và bón phân cho Bán Chi Liên, sau khi làm xong, Bán Chi Liên vẫn y như cũ, dường như chả có gì thay đổi.

Tô Tử Mạch biết cần phải có thời gian để thuốc trừ sâu và phân bón phát huy tác dụng, nhưng bây giờ nàng chỉ còn ba ngày nữa, nàng phải nghĩ cách khiến Bán Chi Liên đẩy nhanh tốc độ phát triển mới được.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch lại duỗi tay ra, trực tiếp thúc giục linh lực trong cơ thể tưới lên Bán Chi Liên.

Dược thảo vốn dĩ phải hấp thụ linh khí của trời đất để sinh trưởng, nếu người ta dùng linh lực tưới dược thảo cũng có thể có tác dụng tương tự, nhưng hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Người bình thường chắc chắn sẽ không làm những việc tốn công sức mà không có kết quả như vậy, nhưng trong tình thế nguy cấp lúc này Tô Tử Mạch không còn lựa chọn nào khác.

Với việc tưới linh lực, Bán Chi Liên cuối cùng cũng dần bắt đầu hồi phục sinh cơ, những bông hoa khô héo ban đầu cũng nở rộ trở lại.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tử Mạch thở phào nhẹ nhõm, lúc này, Tô Tử Mạch thậm chí còn không thể chờ đợi được nữa chỉ muốn đem Bán Chi Liên đến trước mặt Dạ Ly Thần, xem hắn còn dám coi thường mình nữa không?

“Bán Chi Liên này thực sự là do ngươi cứu sao, ngươi đã làm như thế nào?”

Tô Tử Mạch vừa nghĩ đến Dạ Ly Thần, kết quả giọng nói của Dạ Ly Thần đã vang bên tai nàng rồi.

Khi Tô Tử Mạch quay đầu nhìn mới nhận ra không biết Dạ Ly Thần đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, ánh mắt Dạ Ly Thần đang nhìn chằm chằm vào Bán Chi Liên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Tô Tử Mạch khi nhìn thấy Dạ Ly Thần, có chút không vui: “Không phải ngài nói sau ba ngày sẽ quay lại sao? Hóa ra ngài không hề rời đi, không ngờ ngài lại là người không coi trọng chữ tín như vậy.”

Đối mặt với lời trách móc của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần xem thường nói: “Hừ, ngươi làm bổn tôn bằng lòng chưa? Hiện tại Bán Chi Liên này đã trưởng thành, mau ngắt xuống cho bổn tôn.”

Dạ Ly Thần không coi trọng chữ tín thì thôi, bây giờ hắn còn khoa tay múa chân với Tô Tử Mạch, trong lòng Tô Tử Mạch càng thấy khó chịu, trợn mắt nhìn hắn.

“Khụ khụ!”

Lúc Tô Tử Mạch muốn từ chối, một tiếng ho đột nhiên vang lên.

Sau đó Tô Tử Mạch mới chú ý đến ở đây không chỉ có mỗi Dạ Ly Thần, đằng sau Dạ Ly Thần còn có một nam nhân mặc quân phục, nhưng người này sắc mặt xanh xao ốm yếu, tiếng ho vừa rồi chính xác là do hắn ta phát ra.

“Đường Nguyên, ngươi không sao chứ?”

“Thần tôn đại nhân, thuộc hạ không sao, ngài vì vết thương của thuộc hạ mà đã tốn công sức rồi, thuộc hạ thực sự rất xấu hổ.”

Khi nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Tô Tử Mạch mơ hồ hiểu ra điều gì đó, lúc này Dạ Ly Thần mới nhìn Tô Tử Mạch, nói: “Ngươi ngây người ra đó làm gì? Bổn tôn bảo ngươi ngắt Bán Chi Liên xuống cho bổn tôn, tai có vấn đề sao?”

Lần này giọng nói của Dạ Ly Thần rõ ràng có chút tức giận, Tô Tử Mạch cũng nhìn ra hắn tức giận thật rồi, miệng lẩm bẩm, ngắt Bán Chi Liên xuống đặt vào tay Dạ Ly Thần.

Sau khi Dạ Ly Thần lấy được Bán Chi Liên, đưa Bán Chi Liên cho người phía sau và nói: “Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng còn gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có Bán Chi Liên này mới có thể thuyên giảm bệnh tình, chờ đến khi ngươi không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, bổn tôn sẽ từ từ giúp ngươi chữa bệnh điều dưỡng là được, ngươi mau ăn Bán Chi Liên này.”

“Đa tạ thần tôn đại nhân, thuộc hạ tuân mệnh.”

Nam nhân khom người cúi xuống với Dạ Ly Thần, lúc này mới nhận Bán Chi Liên từ tay Dạ Ly Thần rồi ăn nó.

Tô Tử Mạch khi nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập tức hiểu ra, chẳng trách Dạ Ly Thần lại gấp rút muốn lấy Bán Chi Liên, hóa ra là vì cứu lấy tính mạng của thuộc hạ.

Trước đây, Tô Tử Mạch luôn nghĩ rằng Dạ Ly Thần đang cố tình làm khó tộc A Mạn, nhưng bây giờ có vẻ như nàng đã hiểu lầm Dạ Ly Thần rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch không khỏi xấu hổ, còn Dạ Ly Thần thì thở phào nhẹ nhõm khi thấy thuộc hạ của mình thoát khỏi nguy hiểm.

“Đường Nguyên, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng thì ngươi về trước đi, bổn tôn còn có một số việc phải giải quyết, chút nữa sẽ về chữa thương cho ngươi.”

Sau khi ăn Bán Chi Liên xong, khí sắc của nam nhân đó đã cải thiện rất nhiều, hắn ta gật đầu với Dạ Ly Thần, nói: “Thần tôn đại nhân, thuộc hạ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, vậy thì thuộc hạ về trước.”

Nói xong, nam nhân quay người rời đi, Dạ Ly Thần lại nhìn Tô Tử Mạch, trong mắt hắn có chút tán thưởng và tò mò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.