Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 144: Chương 144: Là người chứ không phải ma




“Bản tôn biết Bán Chi Liên xuất hiện vấn đề nên mới cố tình qua xem, ngươi có thể giải quyết được việc mà đến Đại Tế Tư cũng không làm được, quả thật có chút bản lĩnh.”

Bình thường Dạ Ly Thần rất hiếm khi khen người khác, có thể nghe được những lời này từ hắn đối với Tô Tử Mạch mà nói đã là một sự công nhận rất lớn rồi.

Nhưng Tô Tử Mạch vẫn rất bình tĩnh nói: “Chỉ là một việc nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Dạ Ly Thần nghe xong câu này thì không nhịn được cười: “Thật thú vị, dáng vẻ này của ngươi có chút giống với một người bạn của bản tôn, đúng rồi, bản tôn vẫn chưa biết tên của ngươi?”

Tô Tử Mạch nghe xong không khỏi lo sợ, lúc nãy không chú ý để cho Dạ Ly Thần nhìn ra được chút manh mối rồi.

May là kỹ thuật cải trang của nàng đủ cao siêu, không để Dạ Ly Thần phát hiện ra thân phận thật sự của mình.

Lúc này Tô Tử Mạch mới cố che giấu nói: “Ta tên là Mạt Tử.”

“Mạt Tử, bản tôn nhớ rồi, sau này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Dạ Ly Thần nhìn Tô Tử Mạch lần cuối, sau đó thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.

Thấy Dạ Ly Thần rời đi, Tô Tử Mạch cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Việc nói dối trước mặt Dạ Ly Thần đối với Tô Tử Mạch thật sự rất áp lực. Nàng chỉ sợ không cẩn thận sẽ để cho hắn phát hiện ra thân phận thật sự của mình.

May là Dạ Ly Thần đã đi khỏi rồi, lúc này Tô Tử Mạch mới đột nhiên nhớ ra mình đã đến đảo Phù Vân sắp được bảy ngày rồi.

Lúc mới đến đây, nàng và Phượng Dao có hẹn với thuyền gia bảy ngày sau đến bên bờ biển chờ họ, nhẩm tính thời gian thì cũng đã sắp đến lúc rồi.

Nghĩ đến điều này Tô Tử Mạch mới vội vã cùng Phượng Dao đến từ biệt Đại Tế Tư, lúc ông ta biết được nàng sắp đi thì không khỏi lo lắng.

“Thần nữ điện hạ, ngài chưa đến được bao lâu sao đã vội vã rời đi rồi, tất cả bọn ta đều không nỡ để ngài đi.”

“Đúng vậy, thần nữ điện hạ người đừng đi mà, hãy ở lại trên đảo đi.”

“Đảo Phù Vân của bọn ta tuy rằng không phồn hoa náo nhiệt, nhưng lại có thể sống tự do tự tại mà không bị nhiều ràng buộc, vả lại tất cả đều không nỡ xa ngài.”

Thấy mọi người trong tộc A Mạt ai ai cũng đều hết sức luyến tiếc, Tô Tử Mạch có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của bọn họ.

Nàng chỉ cười và nói với mọi người: “Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn, hơn nữa lần này rời đi không có nghĩa là sẽ không quay trở lại nữa. Sau này nếu có thời gian ta nhất định sẽ quay lại thăm mọi người.”

Lúc này Đại Tế Tư cũng biết rằng Tô Tử Mạch thật sự đã quyết định rời khỏi, ông ta đành gật đầu: “Được rồi, nếu như thần nữ điện hạ đã quyết định rồi thì bọn ta cũng không ép ngài nữa, tộc A Mạt của bọn ta sẽ ngày đêm cầu nguyện cho ngài, phù hộ cho thần nữ điện hạ cả đời suông sẻ.”

Tô Tử Mạch nghe vậy thì gật đầu vẫy chào mọi người, sau đó kéo Phượng Dao đi đến nơi lúc trước họ lên bờ.

Hai người vừa tới không được bao lâu thì đã thấy có một con thuyền đang tiến gần đến bờ, do vậy vội vã chạy qua đó.

“Thuyền gia, bọn ta ở đây này.”

Sau khi nhìn thấy Tô Tử Mạch và Phượng Dao, thuyền gia rất đỗi ngạc nhiên, nét mặt ông ta trông cứ như là nhìn thấy ma vậy.

Đợi đến khi Tô Tử Mạch và Phượng Dao bước lên thuyền, ông ta mới sợ tới mức lùi ra sau vài bước rồi hỏi hai người bọn họ: “Hai người là người hay là ma vậy?”

“Ông bị gì vậy, chúng tôi tất nhiên là người rồi.”

Nghe thấy những lời nói của thuyền gia, Tô Tử Mạch và Phượng Dao không nhịn được cười, vị thuyền gia này quá hài hước rồi.

Lúc này ông ta mới ngước lên nhìn hai người họ rồi mới thở dài: “Đúng vậy, đúng vậy, hai người đều có bóng, chắc chắn là người chứ không phải là ma.”

Tô Tử Mạch không nhịn được hỏi ông ta: “Ông nói xằng bậy gì vậy? Không phải là đã hẹn ông bảy ngày sau đến đây đợi sao, giờ bọn ta đã đến rồi sao ông còn nói những lời nhảm nhí này?''

Sau khi đã chắc chắn Tô Tử Mạch và Phượng Dao không phải là ma, thuyền gia cuối cùng cũng thở phào nói: “Không phải lúc trước ta đã nói với cô nương, mấy năm nay biết bao nhiêu người đến đảo Phù Vân nhưng không một ai sống sót quay trở về sao? Cho nên lúc nhìn thấy hai cô nương ta mới nghi ngờ các cô nương là ma, xem ra là ta đã hiểu lầm rồi, quả thật xin lỗi.”

Ông ta vừa nói vừa lái thuyền rời đi, miệng không ngừng nói: “Cô nương, rốt cuộc trên đảo Phù Vân có cái gì vậy, ta nghe nói những người trên đảo sống rất hoang dã, còn ăn thịt người nữa, có phải là thật không?”

Nghe thấy vậy Tô Tử Mạch và Phượng Dao nhịn không được bật cười, những người thuộc tộc A Mạt sống trên đảo tuy rằng sống có hơi nguyên thủy, nhưng ai nấy cũng đều rất chất phác, không hề đến mức như những gì thuyền gia nói.

Nhưng quả thật người trong tộc A Mạt rất cảnh giác những người bên ngoài, nếu không phải Tô Tử Mạch được xem như thần nữ, sau đó còn giúp tộc A Mạt nhiều chuyện, thì có lẽ nàng cũng không thể dễ dàng rời khỏi như vậy.

Chẳng qua là Tô Tử Mạch không thể tiết lộ những việc xảy ra trên đảo cho vị thuyền gia này biết. Một lúc sau thì Tô Tử Mạch và Phượng Dao cuối cùng cũng đặt chân lên đất liền trở về nước Chu Tước.

Sau khi từ biệt thuyền gia, Tô Tử Mạch vội vã quay về Tô gia, lần này đến đảo Phù Vân tuy rằng nàng đã tìm được manh mối của mẫu thân, nhưng nguyên nhân cái chết của mẫu thân thì vẫn chưa điều tra ra được.

Giờ đây Tô Tử Mạch đã biết phụ mẫu của nàng đều chết do độc của cổ độc thảo, nhưng hai người họ trước đây chưa từng đến đảo Phù Vân, do đó chắc chắn đã có người cố ý hạ độc bọn họ.

Người đầu tiên mà Tô Tử Mạch nghi ngờ chính là Tô Khang Thành, phụ mẫu của nàng đều là rồng phượng trong loài người, do đó với tính cách đố kỵ của Tô Khang Thành thì việc làm ra những chuyện này là không kỳ lạ chút nào.

Sau khi trở về Tô gia thì Tô Tử Mạch lập tức đi tìm Tô Khang Thành, nhìn thấy Tô Tử Mạch, ông ta không nhịn được la lên: “Mấy ngày nay trở về con đã đi đâu vậy Tử Mạch, không phải đại bá đã nói có mang thì đừng đi lung tung sao, sao con lại không nghe vậy?”

Vừa thấy Tô Tử Mạch, Tô Khang Thành không ngừng dặn dò, nếu là người không rõ sự tình thì nhất định sẽ cho rằng vị đại bá này rất quan tâm đến cháu mình.

Nhưng Tô Tử Mạch lại biết rất rõ lòng dạ nham hiểm của Tô Khang Thành, nàng chỉ lạnh lùng cười rồi nhìn ông ta: “Đại bá không cần lo lắng cho ta như thế, ta tìm người là vì có chuyện muốn hỏi.”

“Con có chuyện gì muốn hỏi ta?”

Nghe Tô Tử Mạch nói vậy, trong lòng Tô Khang Thành lập tức dấy lên một dự cảm không lành, lúc này Tô Tử Mạch đột nhiên lấy cổ độc thảo ra.

Khi thấy Tô Tử Mạch lấy cổ độc thảo ra, sắc mặt Tô Khang Thành thay đổi ngay lập tức, mặc dù rất nhanh đã khôi phục lại bình thường nhưng đã bị Tô Tử Mạch nhìn thấy rất rõ.

Do đó Tô Tử Mạch càng thêm chắc chắn suy đoán trước kia của mình, Tô Khang Thành rõ ràng là biết loại cổ độc thảo này.

Nhưng loại cổ độc thảo này là của đảo Phù Vân, hoàn toàn không thể sinh trưởng được ở những nơi khác, và tất nhiên người bình thường chắc chắn sẽ không biết đến cổ độc thảo này.

Thế nhưng Tô Khang Thành lại biết đến nó, điều này chứng tỏ người hạ độc phụ mẫu nàng khi trước rất có thể là Tô Khang Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.