Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 394: Chương 394: Họp gia trưởng




Nghe Thương Giác nói vậy, sắc mặt người nào người nấy đều vô cùng ủ dột, những hài tử này đều là thiên chi kiêu tử(*) nhưng suy cho cùng chúng vẫn chỉ là trẻ con, cho nên hầu hết chẳng có ai thích việc mời gia trưởng đến trường như thế này.

*ý chỉ những hài tử được sinh ra trong gia đình quyền quý, có học thức, có bản lĩnh

Bảo Bảo nghe xong cũng cảm thấy không vui tẹo nào, thằng bé mới được tự do tự tại có mấy ngày mà lại muốn mời phụ mẫu tới rồi, ngộ nhỡ trước mặt phụ mẫu của thằng bé, Thương Giác lại kể ra hành vi hư đốn của nó là hỏng bét.

Vừa nghĩ tới việc sẽ phải hứng chịu màn trách mắng của Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch, Bảo Bảo đã buồn bực chán chường chúi đầu xuống dưới.

Sau khi Thương Giác rời khỏi, mọi người bắt đầu rì rầm bản tán, giọng điệu ai nấy cũng ngập tràn tức tối và không thoải mái.

“Haizz, chẳng biết lần này viện trưởng đại nhân định làm gì mà còn mời gia trưởng nhà chúng ta tới đây, thật là phiền phức.”

“Đúng vậy, bình thường ở nhà chúng ta đã chán chết rồi, vốn tưởng vào được trong học viện thì sẽ được thanh nhàn một tý, không ngờ phiền phức lại chạy cả tới đây luôn!”

Trong lúc mọi người đang bàn tán, Tiêu Nam chợt để ý thấy Bảo Bảo có gì đó không đúng lắm, chỉ thấy cậu bé ngồi một mình cau có nhăn nhó, dáng vẻ cực kỳ không vui.

Tiêu Nam bèn ra hiệu cho những người khác, đồng thời gọi bọn họ tới cạnh mình.

“Vừa nãy các ngươi cũng nhìn thấy rồi chứ? Hình như Bảo Bảo có vẻ không được vui.”

Mã Tuấn nghe xong bèn nói: “Chẳng phải như vậy là bình thường sao? Viện trưởng đại nhân cho mời các gia trưởng tới, ai mà vui cho nổi? Không vui mới chính là phản ứng bình thường nhất!”

Lúc này Tiêu Nam lắc đầu đáp: “Không đúng, các ngươi thử nghĩ kỹ lại xem hồi trước lúc đối phó với Hổ Tật Ảnh, chúng ta đều có pháp bảo trong nhà, chỉ duy nhất có Bảo Bảo là không có pháp bảo, ta đoán chắc gia cảnh nhà Bảo Bảo thuộc dạng nghèo túng, giờ viện trưởng đại nhân lại mời gia trưởng đến họp, chắc Bảo Bảo cảm thấy phụ mẫu mình không có quyền lực như phụ mẫu chúng ta nên mới cảm thấy tự ti, chứ nếu không thì sao cậu ấy lại như vậy?”

Nghe Tiêu Nam nói vậy, mọi người bất giác gật đầu, lời cậu ta nói cũng có lý.

Mã Tuấn lập tức nói tiếp: “Vậy thì không được, hồi trước Bảo Bảo từng lấy ân báo oán, ta cũng đã sớm coi cậu ấy là bằng hữu huynh đệ tốt, giờ huynh đệ mình gặp phiền phức đương nhiên chúng ta không thể giương mắt mà nhìn không quan tâm, các ngươi nói xem chúng ta phải làm gì để giúp Bảo Bảo bây giờ?”

Sau một thời gian sống chung cùng nhau, Bảo Bảo đã bằng chính năng lực và nhân cách của mình chinh phục được những học viên khác, mặc dù thằng bé nhỏ tuổi hơn so với bọn họ nhưng bọn họ đã sớm tâm phục khẩu phục vị đại sư huynh Bảo Bảo này rồi.

Giờ biết được Bảo Bảo đang gặp khó khăn, đương nhiên bọn họ không thể nào giương mắt làm ngơ, thế là cả đám bắt đầu hết người này tới người nọ tham gia đóng góp ý kiến.

“Theo ta thấy hay là chúng ta góp ít tiền cho Bảo Bảo, để cậu ấy đưa cho phụ mẫu mua một ít tư trang sang trọng đẹp đẹp một chút, vẫn thường nghe nói người đẹp vì lụa ngựa dựa vào cái yên, đến lúc đó Bảo Bảo cũng sẽ không còn cảm thấy ngại nữa.”

“Không được không được, y phục thì có thể mua, nhưng đâu thể giả vờ toát ra được khí chất, vả lại với tính cách của Bảo Bảo, sao cậu ấy lại nhận tiền của chúng ta được? Ta thấy chi bằng chúng ta nên nói trước với phụ mẫu ở nhà, đến lúc đó bảo họ ăn mặc giản dị khiêm tốn một chút, như vậy mới không để phụ mẫu của Bảo Bảo cảm thấy tủi thân.”

Sau một hồi rì rầm bàn ra tán vào, rốt cuộc đám nhóc cũng chốt được phương án cuối cùng, còn Bảo Bảo bấy giờ cũng không hề hay biết đám nhóc kia đang bàn chuyện của mình sau lưng.

Trong điện Lăng Vân, Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đang đi dạo quanh hoa viên, sau khi được Dạ Ly Thần tỉ mỉ chăm chút thì giờ hoa viên này đã ngập tràn trong sắc hoa, khung cảnh vô cùng tươi đẹp, thế nhưng nhìn sắc mặt Tô Tử Mạch nãy giờ vẫn luôn đăm chiêu, nàng cau mày, như thể trong lòng đang có điều gì không vui.

Dạ Ly Thần thấy nàng như vậy, bèn thở dài rồi nói: “Phu nhân, Bảo Bảo mới tới học phủ Đăng Thần mấy ngày mà thôi, từ lúc trở về nàng cứ luôn ủ ê mặt mày, Bảo Bảo cũng đâu còn là tiểu hài tử nữa, nàng không cần lo lắng vậy đâu.”

Dạ Ly Thần biết Tô Tử Mạch lo lắng cho Bảo Bảo, từ lúc trở về từ học phủ Đăng Thần tới giờ, nàng vẫn luôn không thật sự thoải mái mà sống, chính vì vậy khiến Dạ Ly Thần vô cùng xót xa trong lòng.

Nghe Dạ Ly Thần khuyên bảo, Tô Tử Mạch miễn cưỡng mỉm cười: “Đương nhiên ta hiểu những gì chàng nói, nhưng mà trước giờ Bảo Bảo chưa từng sống một mình bên ngoài, chàng nói xem, liệu thằng bé ở học phủ Đăng Thần có bị những bạn học khác bắt nạt không?”

“Phu nhân, nàng đa nghi quá rồi, nàng còn không rõ thực lực của Bảo Bảo ư? Nó không đi bắt nạt những bạn học khác đã tốt lắm rồi, làm gì có chuyện người khác bắt nạt nó.”

Tô Tử Mạch nghe hắn nói cũng có lý, bèn gật gật đầu: “Chàng nói cũng phải, nhưng nhỡ đâu bọn chúng hợp sức lại bắt nạt Bảo Bảo thì phải làm sao? Bảo Bảo không thể chịu được tủi thân dù chỉ một chút, cho nên ta cũng không yên tâm cho lắm.”

Thấy Tô Tử Mạch càng ngày càng nghĩ nhiều, Dạ Ly Thần bất lực nói: “Phu nhân đừng quên Thương Giác viện trưởng chính là bằng hữu lâu năm của vi phu, nếu thật sự Bảo Bảo có vấn đề gì thì ông ấy sẽ lập tức báo ngay cho chúng ta.”

“Bẩm thần tôn đại nhân, học phủ Đăng Thần có chuyển lời đến.”

Dạ Ly Thần vừa dứt lời thì A Mông đã từ ngoài hớt hải chạy vào, tay cầm một phong thư, đúng thật là nhắc chuyện gì thì chuyện đó tới thật mà!

Tô Tử Mạch lập tức biến sắc, chẳng lẽ Bảo Bảo thật sự xảy ra chuyện gì ở học phủ Đăng Thần sao?

Nghĩ vậy Tô Tử Mạch vội vàng cướp phong thư trong tay A Mông, sau đó mở ra đọc, Dạ Ly Thần cũng khẩn trương chạy tới đọc cùng.

Sau khi đọc xong phong thư Tô Tử Mạch mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Thương Giác đại nhân muốn mời nàng và Dạ Ly Thần tới học phủ để họp gia trưởng.

Lúc này Dạ Ly Thần mới cười nói với Tô Tử Mạch: “Phu nhân, nàng xem nàng vội vàng cái gì kia chứ, nếu nàng đã lo lắng cho Bảo Bảo như vậy thì nhân cơ hội này đến thăm nó, sau khi trở về nàng cũng có thể yên tâm hơn.”

“Chàng nói như vậy, Bảo Bảo cũng là nhi tử của chàng, sao chàng chẳng lo cho nó chút nào thế hả? Lần này là lần đầu tiên chúng ta tới học phủ tham gia họp gia trưởng, nhất định phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng, tránh để Bảo Bảo mất mặt với các bạn.”

Vừa nghĩ tới hai ngày nữa đã có thể tới học phủ Đăng Thần gặp Bảo Bảo, mặc dù Tô Tử Mạch có hơi tức giận nói mấy câu với Dạ Ly Thần nhưng gương mặt vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.

Dạ Ly Thần thấy sắc mặt nàng tốt lên, bất giác khóe môi cũng mỉm cười nói: “Chính bởi vì Bảo Bảo là nhi tử của vi phu nên ta mới tin tưởng thằng bé, con chúng ta thực lực cao siêu, lại còn thông minh, nói không chừng nó đã được tôn lên làm hài tử đứng đầu trong học phủ rồi ấy chứ, sao lại để chúng ta buồn phiền được.”

Ba ngày sau, cuối cùng Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần cũng tới học phủ Đăng Thần, vì muốn thể hiện thành ý trong lần họp gia trưởng này nên hai người họ mới cố tình mặc y phục có chút trang trọng.

''Thần tôn đại nhân, thần tôn phu nhân, hai người tới rồi, mau mau vào trong.”

Thương Giác đón khách dưới núi, thấy Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần tới bèn vội vàng chạy đến nghênh tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.