Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 393: Chương 393: Kiểu giáo huấn đặc thù của viện trưởng




Bảo Bảo nghe xong chỉ đành ở lại, gương mặt lộ vẻ không được kiên nhẫn lắm: “Viện trưởng đại nhân, người muốn giáo huấn gì ta thì mau bắt đầu đi, ta còn muốn đi cùng mọi người.”

Từ trước tới giờ Bảo Bảo vẫn thường cô độc một mình, khó khăn lắm mới có dịp kết thân với nhiều bằng hữu, mặc dù tu vi của bọn họ đều không sánh bằng thằng bé nhưng nếu có thể ở bên cạnh cùng tập luyện với họ, ít nhất Bảo Bảo cũng cảm thấy vui vẻ hơn chút.

Dường như Thương Giác cũng nhìn ra bộ dạng nóng ruột của Bảo Bảo, ông ấy không khỏi nghĩ thầm: “Hài tử Bảo Bảo này, tư chất tốt, tu vi lại cao, ta thân là viện trưởng, muốn rèn luyện thằng bé thì trước tiên vẫn là nên thể hiện chút lợi hại trước mặt nó, để nó biết sợ, nếu không về sau nó lại không nghe lời ta dạy dỗ thì hỏng bét.”

Nghĩ như vậy, Thương Giác bèn mở miệng nói: “Bảo Bảo, lão phu biết ngươi còn nhỏ tuổi mà tu vi đã đạt cấp linh đế, có điều lão phu không ngại nói thẳng với ngươi, tu vi của ta đã đạt tới linh đế lục cấp, mặc dù vẫn còn kém so với phụ thân ngươi, nhưng cũng được coi là một phương cường giả trong Thiên Huyền Đại Lục rồi đó.”

Nói tới mấy chữ cuối, giọng điệu Thương Giác lẫn thêm vài phần đắc ý, nếu ông ấy không có tu vi cao cường như vậy thì làm sao có thể phụ trách được học phủ Đăng Thần cơ chứ!

Có điều sau khi nghe Thương Giác nói xong, vẻ mặt Bảo Bảo vẫn y nguyên như cũ không hề biến đổi, cũng không hề tỏ ra kính cẩn ngưỡng mộ như những gì ông ấy tưởng tượng, ngược lại, thằng bé cau mày nói: “Viện trưởng đại nhân, người khỏi nói với ta mấy cái này làm gì cho mất công, tốt nhất là bắt đầu huấn luyện đi, mẫu thân ta nói thời gian không mua được bằng vàng bạc, cho nên chúng ta không nên lãng phí thời gian.”

Bảo Bảo nói xong, Thương Giác bất giác đỏ mặt xấu hổ, cả một màn tự tung hô bản thân vừa rồi của ông ta coi như đổ bể hết, xem ra chỉ có cách dùng thực lực chân chính để khiến Bảo Bảo tâm phục khẩu phục mà thôi!

Nghĩ vậy, Thương Giác bèn nghiêm mặt nói: “Được, nếu đã như vậy thì lão phu cũng không nói nhiều nữa, tiếp theo đây ta sẽ trực tiếp tỷ thí với ngươi, cũng đúng lúc ta có thể đánh giá được thực lực hiện giờ của ngươi như thế nào, có như vậy ta mới đúc kết được những bài học cần chỉ giáo cho ngươi.”

Thương Giác vừa dứt lời, Bảo Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, giơ nắm đấm hướng về phía Thương Giác, mặc dù tu vi của thằng bé không bằng ông ấy, nhưng khí thể tấn công của nó không hề có chút sợ hãi hay lép vế nào.

Thương Giác thấy vậy thì không khỏi có chút không được vui, Bảo Bảo cũng quá không coi ông ấy ra gì rồi, nói thế nào thì hôm nay cũng cần phải giáo huấn lại hài tử này một phen.

Chỉ thấy Thương Giác giơ tay lên, khi nắm đấm của Bảo Bảo đã tới ngay trước mặt ông ấy bèn thuận tay bắt lấy, mặc dù cú ra đòn này của thằng bé rất có uy lực nhưng sự khác biệt về sức mạnh giữa hai người bọn họ là quá lớn, Thương Giác biết rõ đòn tấn công của Bảo Bảo sẽ không gây ra bất cứ sự tổn hại nào cho mình.

Thấy tay Thương Giác sắp chộp được tay mình, đột nhiên Bảo Bảo nghiêng người sang bên cạnh, chưởng này vì thế mà chỉ giống như giả vờ tấn công Thương Giác chứ không phải đòn thật.

Bảo Bảo nắm rõ trong lòng Thương Giác nghĩ gì, thằng bé đâu có ngốc mà nghĩ chỉ bằng một chưởng đơn giản này của mình lại có thể uy hiếp được Thương Giác, sau khi lách người sang một bên, Bảo Bảo giơ một cánh tay lên, ngay lập tức giữa lòng bàn tay nó xuất hiện một quả cầu lửa cháy rực.

Chiêu thức vừa rồi của Bảo Bảo cốt chỉ để thu hút sự chú ý của Thương Giác mà thôi, còn đòn sát thương thật sự lại ẩn giấu trong thuật hỏa cầu ở tay bên kia.

Lúc này khoảng cách giữa Bảo Bảo và Thương Giác đã rất gần, đợi tới khi Thương Giác nhận ra thuật hỏa cầu mà Bảo Bảo phóng thích ra thì nó đã tới gần ngay trước mặt ông ấy, Thương Giác lập tức đánh tan hỏa cầu kia, đáng tiếc rằng vẫn có ít nhiều tia lửa còn sót lại của ngọn lửa bén vào râu ông ấy.

Bình thường Thương Giác luôn để râu dài, vì dù sao để râu dài thì trông ông ấy sẽ có khí chất của một cao nhân hơn, ông cũng thường xuyên chăm chút cho bộ râu dài của mình.

Vậy mà giờ bộ râu quý giá ấy lại bị cháy mất một mảng, nhìn trông thật nhếch nhác, đồng thời xuất hiện cái mùi cháy khét, dần dần lan khắp không gian.

Thương Giác giận tới đỏ cả mặt, Bảo Bảo thấy vậy bèn chắp tay nói với ông ấy: “Viện trưởng đại nhân, người có tu vi cao siêu, tất nhiên ta không phải đối thủ của người, ban nãy ta chỉ lợi dụng chút mưu lợi nên mới chiếm thế thượng phong mà thôi, nếu còn tiếp tục đánh thì chắc chắn ta sẽ thua, cho nên ta chủ động xin nhận thua.”

Nghe Bảo Bảo nói vậy, Thương Giác nhất thời trố mắt ra, vốn ông ấy đang chuẩn bị giáo huấn Bảo Bảo một trận cho bõ tức, ai mà ngờ thằng bé lại chủ động nhận thua, giờ mà ông ấy còn có tình ra tay với Bảo Bảo nữa thì đúng là ức hiếp người quá đáng rồi.

Chỉ thấy Thương Giác hít vào một hơi thật sâu, cố nén cơn giận trong lòng xuống rồi nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì hôm nay cứ như này thôi, ngươi nên nhớ đừng quá kiêu ngạo tự mãn, đợi ngày khác lão phu sẽ tỷ thí với ngươi ra trò.”

Nói xong Thương Giác lập tức xoay người rời đi, nhìn bóng lưng ông ấy đang xa dần, trên môi Bảo Bảo bất giác nở một nụ cười ranh mãnh.

Lúc Thương Giác nói muốn tỷ thí với thằng bé, Bảo Bảo đã biết chắc mình không phải đối thủ của ông ấy, có điều với tính cách của Bảo Bảo thì nó sẽ không dễ dàng nhận thua, cho nên nó mới cố ý làm Thương Giác lơ là rồi sau đó đốt cháy râu ông ấy.

Như vậy mà nói, việc Bảo Bảo chủ động nhận thua cũng không bị coi là mất mặt, Thương Giác cũng chỉ đành ngậm ngùi ngậm đắng nuốt cay cho qua chuyện, tất cả mọi chuyện đều đã nằm gọn trong kế hoạch của thằng bé.

Thấy Thương Giác đã khuất bóng hoàn toàn, Bảo Bảo mới chạy thẳng tới chỗ những học viên khác.

Sau khi Thương Giác về phòng, ông ấy soi mình trong gương thấy bộ râu dài của mình từng mảng từng mảng cháy đen thui thì tức giận tới mức đập tay xuống mặt bàn: “Thằng nhóc Bảo Bảo này cũng nghịch ngợm quá rồi, xem ra muốn giáo huấn được nó không phải chuyện dễ dàng, nếu như là đứa trẻ bình thường khác một khi bị ta giáo huấn vài lần ắt sẽ nghe lời, nhưng thằng nhóc đó đường đường lại là nhi tử của thần tôn đại nhân, nếu thật sự làm nó bị thương thì cũng khó bề ăn nói với thần tôn đại nhân.”

Nghĩ ngợi một hồi, sau đó đột nhiên Thương Giác vừa cười vừa nói: “Xem ra phải mời thần tôn đại nhân tới đây một chuyến, dù thằng bé này có nghịch ngợm tới đâu thì chắc cũng không đến mức ngay cả lời phụ mẫu mình cũng không nghe!”

Trời tối, đám người Bảo Bảo trở về sơn môn, mặt mày ai nấy đều cười tươi vui vẻ, lúc trước Thương Giác cho bọn họ phá trận pháp phía sau núi, vốn cái này đối với những học viên khác còn có chút khó khăn.

Nhưng sau khi Bảo Bảo đến, thằng bé chỉ thuận tay đã có thể dễ dàng phá bỏ được trận pháp kia.

“Các con về rồi ư, đã phá được trận pháp kia chưa?”

“Viện trưởng đại nhân, chúng con nghe theo chỉ dạy của người, trong thời gian quy định đã phá được trận pháp kia, nếu người không tin có thể đi kiểm tra xem.”

Lúc mọi người trở về bèn nhìn thấy Thương Giác đã đứng đó chờ, ai cũng nhìn thấy bộ râu dài quen thuộc trước giờ của ông ấy nay đã bị ngắn đi khá nhiều, mặc dù trong lòng ai cũng cảm thấy kỳ quặc nhưng không một ai dám mở miệng hỏi.

Thương Giác liếc nhìn Bảo Bảo một cái, sau đó mới từ tốn nói: “Không cần, đương nhiên lão phu tin các con, đúng rồi, mấy ngày nữa ta cho mời gia trưởng của các con tới đây một chuyến, để họ trông thấy thành tựu mà các con có được trong khoảng thời gian này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.