Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 262: Chương 262: Linh Thú Viên




Sau khi hạ quyết tâm, Tô Tử Mạch trực tiếp vung tay, lá bùa ấy lập tức bay thẳng đến hướng Lãnh Việt.

Ngay khi Tô Tử Mạch móc lá bùa ra thì Lãnh Việt cũng đã để ý thấy phần nào, song ông ta cũng chẳng hề xem trọng cái lá bùa này.

Ở trên Đại Lục hiện giờ đại sư chân chính am hiểu luyện chế bùa giấy đã càng ngày càng ít, phần lớn bùa giấy thông thường đều là một ít bùa giấy cấp thấp, phần lớn các pháp thuật có khả năng phóng thích đều là cấp bậc linh sư linh tôn.

Thỉnh thoảng hiếm hoi lắm mới xuất hiện một ít bùa giấy có pháp thuật đạt tới cấp bậc linh thánh, còn như bùa giấy cấp bậc linh vương ấy thì càng là sự tồn tại kiểu muốn mua cũng không có để bán.

Mà bản thân Lãnh Việt lại là một linh vương cấp năm, theo suy nghĩ của ông ta lá bùa này trong tay Tô Tử Mạch cho dù đạt tới cấp bậc linh vương ông ta cũng hoàn toàn có thể ngăn cản, bởi vậy căn bản là không đặt lá bùa này vào mắt.

Sau khi lá bùa bay ra từ trong tay Tô Tử Mạch, bay đến giữa không trung đột nhiên phát ra một loạt tia sáng màu tím chói mắt, tuy rằng tia sáng màu tím này chỉ là một chút mờ nhạt, nhưng mà ngay sau khi Lãnh Việt nhìn thấy tia sáng màu tím này thì biểu cảm trong nháy mắt lại tràn ngập sợ hãi.

Dù có thế nào ông ta cũng không ngờ là bên trong lá bùa mà Tô Tử Mạch ném ra này thế nhưng cất giấu một pháp thuật cấp bậc linh đế.

Tia sáng linh lực màu tím nhạt này rõ ràng là linh đế mới có, tuy rằng đây chỉ là một pháp thuật cấp bậc linh đế sơ cấp, nhưng đối với Lãnh Việt có tu vi linh vương mà nói, đó đã là sự tồn tại mà ông ta không thể nào thừa nhận.

Chỉ thấy Lãnh Việt vội vàng xoay người rút lui muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đào tẩu, chỉ tiếc tốc độ của ông ta có nhanh cũng không bằng tốc độ phóng thích pháp thuật này.

Lá bùa vừa bay ra là đã nhanh chóng phát động, cùng lúc khi tia sáng màu tím nhạt xuất hiện, một quả cầu lửa cực lớn lập tức bay về phía Lãnh Việt.

Trong nháy mắt khi quả cầu lửa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh dường như cũng thoắt cái tăng cao, trên mặt đất nơi quả cầu lửa đi qua cũng không còn một ngọn cỏ, để lại một đường dấu vết cháy đen.

“Oành!”

Cho đến khi quả cầu lửa bắn trúng Lãnh Việt tạo ra một tiếng nổ lớn rền vang, ánh lửa nháy mắt phóng lên trời cao, phản chiếu một nửa bầu trời đỏ rực.

Tô Tử Mạch nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi trừng lớn hai mắt, nàng cũng không ngờ uy lực của lá bùa này thế mà lại có thể lớn đến như vậy.

Lúc trước khi Dạ Ly Thần cho nàng lá bùa này chỉ nói để nàng tận dụng lá bùa này bảo vệ bản thân vào thời điểm gặp nguy hiểm, nhưng chưa từng nói lá bùa này có uy lực mạnh mẽ như vậy, nếu như sớm biết được thế này thì Tô Tử Mạch lại không nỡ lòng cứ dùng như vậy.

Những người khác của Ngự Thú Tông lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp vía rồi, dù rằng pháp thuật này là trong lá bùa đã viết xong xuôi từ lâu, uy lực vẫn sẽ có chênh lệch nhất định với linh đế chân chính tự tay phóng thích.

Nhưng dù vậy điều này cũng đã đủ làm cho bọn họ chấn động, bọn họ còn là lần đầu tiên được chứng kiến pháp thuật có uy lực cường đại như thế.

Sau khi bị kinh ngạc, không ít đệ tử của Ngự Thú Tông cũng bắt đầu trở nên lo lắng, Lãnh Việt bị pháp thuật cường đại như thế đánh trúng cũng không biết tình hình hiện tại ra sao, hẳn là sẽ không trực tiếp bị quả cầu lửa kia nghiền nát đến chết rồi chứ?

Nhưng thật ra lúc này Tô Tử Mạch không lo lắng như vậy, bởi vì nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Lãnh Việt vẫn còn, chẳng qua thật sự mỏng manh hơn nhiều so với vừa rồi.

“Khụ khụ khụ…”

Một trận ho khan vang lên trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, chờ đến khi bụi đất tan hết mọi người cuối cùng thấy được bóng dáng Lãnh Việt nghiêng ngả lảo đảo đi ra từ bên trong đống hài cốt mà quả cầu lửa để lại.

Toàn bộ những nơi trong phạm vi mấy chục mét quanh Lãnh Việt đã bị san bằng thành bình địa, trên mặt đất có một cái hố to và cây cối xung quanh đều bị thiêu thành tro tàn.

Bộ dạng hiện tại của Lãnh Việt lại càng có vẻ quá đỗi chật vật, quần áo trên người đã rách mướp, tóc tai cũng lộn xộn cứ như bị đốt thành quả đầu xoăn tít, ngay cả lông mày cũng ít đi một bên.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại này của Lãnh Việt, Tô Tử Mạch hơi không kìm được mà muốn cười, chỉ có điều Tô Tử Mạch vẫn mạnh mẽ nhịn xuống không để bản thân cười ra tiếng.

Lúc này đột nhiên có đệ tử của Ngự Thú Tông hô hoán: “Các ngươi mau nhìn xem, đấy không phải là hài cốt của Kim Mao Cuồng Sư sao?”

Tô Tử Mạch nghe vậy thì tập trung nhìn vào, quả nhiên bên cạnh Lãnh Việt còn có một bộ hài cốt linh thú, nhìn dáng vẻ đúng là Kim Mao Cuồng Sư, vừa rồi khi quả cầu lửa bay đến Lãnh Việt thì Kim Mao Cuồng Sư kia thật sự cũng đồng thời nhào vào Lãnh Việt.

Dẫu sao thì linh sủng này đã ký kết khế ước với chủ nhân, vào thời điểm nhận thấy được chủ nhân gặp nguy hiểm linh sủng đều sẽ xả thân cứu giúp, vừa rồi Kim Mao Cuồng Sư cũng là cảm nhận được Lãnh Việt gặp nguy hiểm đến tính mạng cho nên mới xông ra ngoài.

Hiện tại xem ra Lãnh Việt có thể còn sống sót dưới sự oanh tạc của quả cầu lửa thì Kim Mao Cuồng Sư kia hẳn là cũng thay ông ta gánh vác không ít thương tổn.

Chỉ thấy Lãnh Việt nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Tô Tử Mạch, lúc này hai mắt ông ta đã đỏ quạch như máu, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch lại càng như là sắp phun ra được lửa.

Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì hiện tại chỉ sợ Tô Tử Mạch đã chết không biết bao nhiêu lần.

Đối mặt với dáng vẻ dữ tợn đáng sợ như thế của Lãnh Việt, Tô Tử Mạch lại rặt một vẻ bình tĩnh mà nói: “Là ông không phục muốn tỷ thí với bổn tông chủ, bây giờ kết quả đã rất rõ ràng, ông còn có không phục chỗ nào à?”

Đương nhiên trong lòng Lãnh Việt không phục, chẳng qua sau khi cơn tức giận qua đi cuối cùng ông ta cũng khôi phục bình tĩnh.

Lần này tuy rằng ông ta may mắn bảo vệ được tính mạng, thế nhưng đã bị trọng thương, linh sủng Kim Mao Cuồng Sư của ông ta cũng đã chết, căn bản là ông ta không có tư cách thách thức Tô Tử Mạch nữa.

Nghĩ đến đây rốt cuộc Lãnh Việt hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi cúi đầu, xem như bày tỏ sự thần phục với Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy thế lạnh lùng mỉm cười, cùng với mọi người nhìn quét một vòng xung quanh, bảo rằng: “Các ngươi còn ai có ý kiến với việc bổn tiểu thư làm tông chủ thì tốt nhất bây giờ nên đứng ra, nếu như sau này lại có người dám can đảm không phục thì phải dùng môn quy để trừng trị.”

Sau khi chứng kiến thực lực vừa rồi của Tô Tử Mạch, nào còn có ai dám đứng ra phản đối nữa chứ, ngay cả Lãnh Việt còn không phải là đối thủ của Tô Tử Mạch, bọn họ không muốn tìm chết đâu.

Lúc này Mạnh Lương dẫn đầu tiến lên hành lễ với Tô Tử Mạch, đồng thời hô lớn: “Bái kiến tông chủ đại nhân.”

Các đệ tử khác của Ngự Thú Tông vừa trông thấy thì tức khắc học theo, sôi nổi hành lễ vấn an với Tô Tử Mạch, ngay cả Lãnh Việt cũng cúi đầu.

Tô Tử Mạch thấy thế lúc này mới nở nụ cười đắc ý, Ngự Thú Tông này hiện tại cuối cùng đã bị nàng thật sự nắm giữ ở trong tay.

Vốn là Tô Tử Mạch cũng không muốn làm tông chủ gì cả, chỉ có điều hiện tại nếu bản thân đã thành tông chủ, vậy thì ít nhiều gì vẫn nên làm chút chuyện mới được, dù cho không làm cho Ngự Thú Tông rạng danh được như lời của Công Tôn Ngạn thì ít nhất cũng phải chờ cho bên trong Ngự Thú Tông ổn định thì mới rời đi.

Nghĩ đến đây Tô Tử Mạch trực tiếp dẫn dắt các đệ tử ấy về bên trong sơn môn. Sau khi đến sơn môn Ngự Thú Tông, Tô Tử Mạch lại thấy được nhiều linh thú hiếm lạ cổ quái hơn.

Ngự Thú Tông này không hổ là nổi tiếng nhờ ngự thú, thậm chí khi Tô Tử Mạch nhìn thấy những linh thú đó xong còn mơ hồ sinh ra một loại ảo giác giống như bản thân đã đến vườn bách thú ở kiếp trước.

Nếu có thể lợi dụng đủ hết những linh thú đó dựng nên một vườn bách thú, khẳng định là có thể kiếm được bộn tiền.

Song, Tô Tử Mạch cũng chỉ là suy nghĩ như vậy mà thôi, những linh thú đó dầu gì cũng khác với động vật bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.