Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 261: Chương 261: Có phục không




Nghĩ đến đây Lãnh Việt không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói với Tô Tử Mạch: “Trong tay ngươi có thần thú, vậy coi như là ngươi thắng rồi đi.”

Tô Tử Mạch thấy thế lúc này mới phất tay một cái với Tiểu Mục, lại một tia sáng hiện ra, Tiểu Mục một lần nữa hóa thân thành hình dạng con người, lúc này luồng khí tức đáng sợ của thần thú mới dần dần biến mất.

Mọi người thấy vậy ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là những linh thú xung quanh càng nhẹ nhõm hơn, nếu như vừa nãy loại khí tức thần thú đó kéo dài thêm một lúc nữa, thì những linh thú có tu vi bình thường kia có lẽ sẽ chết ngay lập tức.

Kim Mao Cuồng Sư đối mặt trực tiếp với Tiểu Mục vẫn run rẩy mà quỳ trên mặt đất, cho đến khi Tiểu Mục xoay người đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch, lúc này Kim Mao Cuồng Sư mới vội vàng chạy ra phía sau lưng Lãnh Việt.

Nhưng cho dù như vậy Kim Mao Cuồng Sư cũng không dám nhìn thẳng vào Tiểu Mục, mà trốn ở phía sau Lãnh Việt, giống như một chú cún bị ức hiếp nên muốn tìm chủ nhân để bảo vệ cho nó vậy.

Lúc này Tô Tử Mạch nhìn về phía Lãnh Việt vẻ mặt khinh thường nói: “Sao rồi bây giờ ông còn gì để nói nữa không, linh sủng của ông đứng trước linh sủng của ta căn bản là không chịu nổi một quyền, ngay cả dũng khí để xuất chiêu cũng không có.”

Đối mặt với sự mỉa mai của Tô Tử Mạch khóe miệng Lãnh Việt vô thức giật vài cái, ông ta rất muốn nói gì đó để phản bác lại, nhưng lời lên tới miệng rồi lại bị ông ta nuốt xuống rất nhanh.

Chuyện vừa rồi rõ ràng ngay trước mắt, linh sủng của Tô Tử Mạch chính là thần thú Phượng Hoàng, linh sủng Kim Mao Cuồng Sư của ông ta mặc dù đã là linh thú cấp bảy, nhưng thật sự yếu hơn rất nhiều so với thần thú.

Nghĩ đến đây đột nhiên Lãnh Việt đảo mắt nói: “Không ngờ linh sủng của ngươi lại là thần thú, trận đấu giữa hai linh sủng vừa nãy ta thua, lão phu tâm phục khẩu phục không còn gì để nói.”

Thấy Lãnh Việt chủ động nhận thua Tô Tử Mạch lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn dáng vẻ nham hiểm gian xảo của lão già này, sao có thể dễ dàng thừa nhận thất bại của bản thân được, chẳng lẽ lại có âm mưu gì hay sao

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Tô Tử Mạch quả nhiên Lãnh Việt đã đổi đề tài nói chuyện: “Ngươi có thần thú là linh sủng quả thực đã đáp ứng được một trong những điều kiện để trở thành tông chủ của Ngự Thú Tông, nhưng chỉ có mỗi thần thú thôi thì vẫn chưa đủ, mặc dù thần thú rất mạnh nhưng điều này cũng không có nghĩa là thực lực của ngươi đủ mạnh, nếu như thực lực của ngươi không đủ thì cũng đồng nghĩa với việc ngươi không đủ tư cách trở thành Tông Chủ.”

Tô Tử Mạch nghe vậy lập tức nở nụ cười, Lãnh Việt nói như vậy mới phù hợp với sự hiểu biết của nàng chứ, nếu như thực sự để bản thân nàng trở thành tông chủ dễ dàng như vậy ngược lại Tô Tử Mạch sẽ cảm thấy rất nhàm chán.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch cười nói với Lãnh Việt: “Được thôi, ông nói như vậy nghĩa là ông không công nhận thực lực của ta rồi, cái này đơn giản thôi chúng ta đấu lại một trận nữa, nếu như lần này ông thua thì ông không còn gì để nói nữa đúng không”

Lãnh Việt nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Tô Tử Mạch như vậy trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không sai ngươi và lão phu đấu một trận, nếu như ngươi có thể thắng được lão phu vậy lão phu sẽ thừa nhận ngươi trở thành Tông Chủ, nếu không ngươi vẫn không đủ tư cách trở thành tông chủ của Ngự Thú Tông”

“Được hôm nay bổn tông chủ sẽ thành toàn cho ông, nhất định sẽ khiến ông tâm phục khẩu phục chịu thua hoàn toàn mới thôi”

Tô Tử Mạch vừa nói đồng thời đi về phía trước, Mạnh Lương thấy thế vừa định ngăn lại, nhưng khi nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tô Tử Mạch, Mạnh Lương vẫn nhịn xuống.

Ngay cả thần thú Tô Tử Mạch cũng thắng rồi thì sức mạnh của bản thân chắc chắn không bình thường, bây giờ còn biểu hiện như trong lòng đã có kế hoạch như vậy, mặc dù tu vi của Lãnh Việt là một linh vương cao cường, nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Tô Tử Mạch.

Trong lòng Mạnh Lương nghĩ như vậy, nhưng lại không phát hiện bản thân đã vô thức nảy sinh niềm tin mãnh liệt đối với Tô Tử Mạch.

Thấy Tô Tử Mạch đã đi tới trước mặt mình, Mạnh Lương cũng chậm rãi đi về phía Tô Tử Mạch, hai người đứng yên nhìn đối phương.

Lúc này Tô Tử Mạch giơ tay về phía Lãnh Việt, chủ động mở lời nói: “Ông xuất chiêu trước đi, hiện giờ bổn tiểu thư cũng được coi là tông chủ của Ngự Thú Tông, thân là một người đứng đầu nên chút khí phách này cũng phải có”

Thấy Tô Tử Mạch ở trước mặt mình trực tiếp bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của Tông Chủ, trong lòng Lãnh Việt không khỏi tức giận, trong mắt lại càng hiện lên một tia sát ý mãnh liệt.

Nhưng ông ta cũng không chịu thua Tô Tử Mạch, mà sau khi Tô Tử Mạch nói xong ông ta lập tức xông lên tấn công Tô Tử Mạch.

Chỉ thấy bóng dáng của Lãnh Việt vụt qua lao tới trước mặt Tô Tử Mạch, đồng thời hai nắm đấm đấm liên tục hướng thẳng vào mặt Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi cười khinh thường, Lãnh Việt này biết nàng thân là nữ nhi, vừa xuất chiêu đã nhắm thẳng vào mặt của nàng mà đánh, đúng là lòng dạ nham hiểm.

Sau khi nhận ra ý đồ của Lãnh Việt trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy có tia sáng màu xanh da trời hiện ra trong nắm đấm của Lãnh Việt nàng mới biết Lãnh Việt này lại là một linh vương.

Lãnh Việt thấy Tô Tử Mạch tuổi còn trẻ lại còn là nữ nhân, có được thần thú làm linh sủng có lẽ là do Tô Tử Mạch quá may mắn, nhưng Tô Tử Mạch ở tuổi này xuất hiện ở đây, thì tu vi của bản thân cũng không được tính là cao cường.

Vì vậy Lãnh Việt mới đề nghị được so tài với Tô Tử Mạch, theo quan sát của Lãnh Việt Tô Tử Mạch chắc chắn không phải đối thủ của một linh vương cấp năm như ông ta.

Đối mặt với đòn tấn công của Lãnh Việt Tô Tử Mạch vừa lùi về phía sau vừa âm thầm tính toán, tu vi hiện giờ của nàng chẳng qua chỉ là linh vương cấp một, đối với Lãnh Việt vẫn có một sự chênh lệch nhất định.

Mà trận so tài này Lãnh Việt cũng nói rồi là đấu một mình, Tô Tử Mạch cũng không có cách nào để sử dụng Thương Hải Châu triệu hồi Tiên Đế ra giúp mình chiến đấu, trong trường hợp này, đối mặt với loại tình huống này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Thấy đòn tấn công của Lãnh Việt càng ngày càng ác liệt, Tô Tử Mạch cũng bắt đầu cảm thấy có chút khó khăn, cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, phải tìm cơ hội để đánh trả lại mới được.

Sau khi thấy Tô Tử Mạch bị mình ép tới mức phải tháo chạy, biểu cảm của Lãnh Việt ngay lập tức trở nên kiêu ngạo trở lại, mà đám người Mạnh Lương thì lại nắm chặt tay đổ mồ hôi thay cho Tô Tử Mạch.

Đúng lúc này đột nhiên tâm niệm của Tô Tử Mạch khẽ động, ánh sáng của Thương Hải Châu lóe lên, trong tay Tô Tử Mạch xuất hiện một lá bùa nhỏ.

Lá bùa này chính là lúc trước khi Dạ Ly Thần rời đi đã đưa cho Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch đã để lá bùa này vào trong không gian của Thương Hải Châu, trước giờ chưa từng sử dụng tới nó.

Lúc trước mặc dù gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng Tô Tử Mạch dựa vào năng lực đặc biệt của Thương Hải Châu để giải quyết từng cái một, vẫn chưa có cơ hội để sử dụng lá bùa này.

Mà bây giờ rõ ràng là cơ hội tốt nhất, Tô Tử Mạch nhớ lại Dạ Ly Thần có nói ở trong lá bùa này có khắc một câu thần chú có sức mạnh rất lớn, chỉ cần trong lúc đang chiến đấu truyền linh lực vào sau đó ném ra ngoài, sức mạnh sẽ tự động phóng ra.

Trong lòng Tô Tử Mạch đã nghĩ xong, chỉ cần sức mạnh trong lá bùa này có thể tạm thời ngăn cản Lãnh Việt lại là được, như vậy thì Tô Tử Mạch có thể tìm được cơ hội để phản công, lúc đó Tô Tử Mạch sẽ sử dụng linh lực trong cơ thể của mình có ưu thế giống như những người tu luyện bình thường để chiến đấu với Lãnh Việt.

Như vậy thì cho dù Tô Tử Mạch không thể đánh bại Lãnh Việt, thì hai bên ít nhất cũng có thể hòa nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.