Tô Tử Mạch vừa nghe Lãnh Việt nói vậy thì lập tức vui vẻ trong lòng, Lãnh Việt này đấu cái gì thì đấu lại đi đấu linh sủng với nàng, đây gọi là tự tìm đường chết sao?
Tô Tử Mạch toan mở miệng đáp ứng thì đột nhiên Mạnh Lương lại cưới lời: “Cô nương đừng đáp ứng, Ngự Thú Tông bọn ta tinh thông nhất chính là thuần phục linh thú biến chúng thành linh sủng, Lãnh sư thúc lại là người lợi hại chỉ đứng sau lão tông chủ, linh sủng của ông ta chính là Kim Mao Cuồng Sư, thuộc cấp bảy, cho dù ngươi có linh sủng trong tay cũng không đấu lại được linh sủng của ông ta đâu.”
Mạnh Lương biết rõ tuyệt đối không thể để loại người như Lãnh Việt ngồi lên vị trí tông chủ của Ngự Thú Tông được, nếu Tô Tử Mạch thật sự thua trước ông ta thì chẳng phải Lãnh Việt sẽ có thể quang minh chính đại ngồi lên vị trí đó sao.
Vậy nên Mạnh Lương mới lên tiếng ngăn cản Tô Tử Mạch, tuyệt đối không thể tỷ thí linh sủng với Lãnh Việt.
Lúc này dường như Lãnh Việt cũng nghe được mấy lời của Mạnh Lương, ông ta vội vàng châm biếm: “Hừ! Không phải ngươi vẫn luôn miệng nói mình là tân tông chủ sao? Lẽ nào ngay cả chuyện nhỏ này cũng không tự mình quyết định được mà phải nghe người khác chỉ bài?”
Tô Tử Mạch nghe ra lời lẽ khích bác của Lãnh Việt, nhưng nàng vẫn lớn giọng đáp: “Bổn tông chủ đồng ý tỷ thí với ông, cứ việc làm theo lời ông nói, dùng linh sủng để giao đấu, nếu ta thua, tất nhiên sẽ hai tay dâng lại cho ông chức vị tông chủ này, nhưng nếu ông thua từ từ rày về sau, ông nhất định phải công nhận ta là tông chủ Ngự Thú Tông, hơn nữa còn phải nghe theo mệnh lệnh của ta vô điều kiện.”
“Được, lão phu đồng ý với ngươi, đây là linh sủng của lão phu, Kim Mao Cuồng Sư, ngươi cũng thả linh sủng của mình ra đi.”
Lãnh Việt vừa nói vừa vỗ vỗ vào mình con sư tử khổng lồ đứng bên cạnh, con sư tử lại như có linh tính mà bước mấy bước tiến vào sân đấu.
Con sư tử này thân dài hai thước, toàn thân đều là lông mao màu vàng vừa dài vừa bóng mượt, dưới ánh sáng lại càng trở nên phát sáng rực rỡ.
Đôi mắt con sư tử này chợt lóe lên một tia nguy hiểm, trong bộ dạng uy phong lẫm liệt còn xen lẫn cả dã tính, vừa nhìn là biết đây là loại linh thú có cấp bậc cực kỳ cao.
Tô Tử Mạch nghe xong bèn quay sang mỉm cười thản nhiên với Tiểu Mục: “Tiểu Mục, đến lượt ngươi ra sân rồi.”
Nghe lời Tô Tử Mạch, Tiểu Mục sải bước tiến vào sân đấu, chẳng bao lâu sau nó đã đứng yên trước mặt Kim Mao Cuồng Sư.
Lãnh Việt vừa nhìn thấy thế đã vội vàng la lên: “Ngươi đang làm gì vậy? Rõ ràng chúng ta đã thống nhất với nhau sẽ dùng linh sủng của mình để giao đấu cơ mà, sao giờ ngươi lại cho một tiểu cô nương vào đây là sao?”
Lãnh Việt nhất thời không nhận ra Tiểu Mục vốn là do thần thú hóa thành, cho dù tu vi của ông ta không kém gì Công Tôn Ngạn nhưng lại không thể cảm nhận được khí tức thần thú trên người Tiểu Mục.
Tô Tử Mạch bày ra vẻ mặt khinh thường đáp: “Tiểu Mục là linh sủng của ta, chẳng qua là do nhãn lực của ông có hạn nên không nhìn ra mà thôi.”
Ngược lại, con Kim Mao Cuồng Sư kia sau khi nhìn thấy Tiểu Mục thì ánh mắt nó lập tức tan biến vẻ hung dữ, thay vào đó lại là một tia sợ hãi.
Linh thú có cảm ứng mãnh liệt với huyết mạch của thần thú hơn cả loài người, Lãnh Việt cũng không hề phát giác ra điều này, nhưng Kim Mao Cuồng Sư lại cảm nhận được rất rõ ràng.
Chỉ thấy đột nhiên Tiểu Mục đi tới chỗ Kim Mao Cuồng Sư, thấy thế, vẻ sợ hãi và hoảng loạn trong ánh mắt Kim Mao Cuồng Sư càng lúc càng sâu hơn.
Lúc này Lãnh Việt mới cảm nhận được điều gì đó không ổn, ông ta vội vàng quát Kim Mao Cuồng Sư: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì hả, còn không mau động thủ hạ gục nàng ta đi chứ?”
Chỉ số thông minh của con Kim Mao Cuồng Sư này hoàn toàn cho phép nó nghe hiểu được những gì Lãnh Việt vừa nói, hồi trước ông ta thường xuyên hạ lệnh cho nó, mà con Kim Mao Cuồng Sư này cũng luôn chấp hành theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhưng lần này lời nói của Lãnh Việt lại không có tác dụng, con Kim Mao Cuồng Sư ấy vậy mà lại chẳng chút nhúc nhích, cho tới khi Tiểu Mục tiến lại sát gần thì hai chân nó như hai cọng bún mềm oặt ra quỳ rạp xuống đất, còn để lộ ra cái bụng của mình.
Thực ra bản chất linh thú vẫn là động vật, đối với chúng, việc để lộ ra cái bụng của mình đồng nghĩa với một loại biểu hiện cho sự yếu đuối và tín nhiệm, trước đây cho dù ở trước mặt Lãnh Việt thì con Kim Mao Cuồng Sư này cũng rất ít khi để lộ bụng.
Vậy mà giờ Kim Mao Cuồng Sư lại để lộ bụng trước Tiểu Mục, mà Tiểu Mục cũng đã ngồi xổm xuống, bắt đầu không ngừng vuốt ve thân mình của nó.
Thấy bộ dạng Kim Mao Cuồng Sư ngoan ngoãn đáng yêu chẳng còn vẻ uy nghiêm của một linh thú cấp cao nữa, thật giống một chú chó nhỏ được nuôi trong nhà.
Những đệ tử Ngự Thú Tông lúc bấy giờ có mặt đều chung một biểu cảm mắt chữ o mồm chữ a, còn Lãnh Việt thì tức giận đến mức gào rống lên, đáng tiếc là con Kim Mao Cuồng Sư kia lại chẳng nghe lọt chứ nào ông ta nói.
Tô Tử Mạch thấy vậy thì cười lạnh, nói: “Xem ra con Kim Mao Cuồng Sư này của ông cũng thật chẳng ra làm sao, không hề có lấy một chút dũng khí chống trả nào trước linh sủng của ta, lần này ông đã hoàn toàn thua rồi.”
Nghe nàng nói vậy, Lãnh Việt không nhịn nổi tức giận, nói: “Ngươi nói láo, thứ ngươi thả ra căn bản không phải linh sủng, là ngươi phạm quy trước, cuộc đấu này người thắng phải là ta.”
Thấy dáng vẻ điên tiết cộng với ngữ khí ngông cuồng của Lãnh Việt, rõ ràng là ông ta có chút mất đi lý trí rồi.
Tô Tử Mạch thấy Lãnh Việt không chịu nhận thua, vẻ mặt nàng không khỏi toát ra tia lạnh nhạt, nàng đáp: “Tiểu Mục, có kẻ không chịu nhận mình thua, cho ông ta thấy nguyên hình của con đi.”
Tô Tử Mạch vừa dứt lời, Tiểu Mục lập tức đứng dậy, tiếp theo, một đạo lửa đỏ rực bất ngờ sáng lên, trong nháy mắt Tiểu Mục từ một thiếu nữ đã biến thành một con phượng hoàng không ngừng đập đập đôi cánh, bao trùm khắp thân nó là ngọn lửa phừng phừng.
Ngay khi Tiểu Mục lộ ra chân thân của mình, một luồng uy áp của thần thú cũng lập tức lan tỏa xung quanh, những linh sủng của toàn bộ đệ tử Ngự Thú Tông trong điện cảm nhận được khí tức này đều đồng loạt quỳ rạp xuống mặt đất, giống như các quan thần đang cúi đầu bái lễ bậc quân vương.
Con Kim Mao Cuồng Sư kia ở gần Tiểu Mục nhất, lúc này nó vùi toàn bộ phần đầu mình vào trong đất, không dám nhìn thẳng vào Tiểu Mục.
Sự phân chia đẳng cấp của linh thú còn trang nghiêm hơn cả loài người, Tiểu Mục là một thần thú, uy áp nó mang tới như minh khắc vào tận sâu trong tâm hồn của những linh thú tầm thường này, bọn chúng vốn là không thể kháng cự lại Tiểu Mục.
Sau khi Lãnh Việt nhìn thấy chân thân của Tiểu Mục, cả người ông ta lập tức như hóa đá, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được linh sủng của Tô Tử Mạch lại là thần thú phượng hoàng.
Nếu sớm biết thế này thì ban nãy ông ta đã không dại mà nói muốn tỷ thí linh sủng với Tô Tử Mạch rồi, chẳng trách nàng ta đáp ứng sảng khoái như vậy, giờ ông ta chẳng khác nào đang tự lấy đá đập vào chân mình.
Còn Mạnh Lương, sau khi chứng kiến toàn bộ thì hắn ta liền tỏ ra vô cùng vui vẻ, nói: “Chẳng trách sao lão tông chủ lại truyền vị trí tông chủ lại cho vị cô nương đây, hóa ra nàng ta có linh sủng là thần thú phượng hoàng, nàng ta chính là vị tông chủ mà lão thiên đã định cho Ngự Thú Tông của chúng ta, đệ tử bái kiến tông chủ đại nhân.”
Lúc này Mạnh Lương mới hướng về Tô Tử Mạch cúi đầu hành lễ, đám đệ tử đứng sau lưng hắn thấy vậy thì dần dần cũng làm theo, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất.
Ngay cả những đệ tử theo phe Lãnh Việt cũng bị chân thân của Tiểu Mục làm cho hoảng sợ, bọn họ đều đồng loạt quỳ rạp xuống, xem như công nhận thân phận tông chủ của Tô Tử Mạch.
Thấy đám tâm phúc cùng những kẻ luôn kề cạnh mình lần lượt phản bội, cuối cùng Lãnh Việt chỉ còn lại một mình, ông ta căn bản là không còn tư cách gì đòi đấu với Tô Tử Mạch nữa.