Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 221: Chương 221: Người này còn diễn giỏi hơn người kia




Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi khinh bỉ, vào lúc hắn chuẩn bị ra tay đánh trả, Tiền Hữu Vi bỗng nhiên trượt chân một cái, rõ ràng cách Dạ Ly Thần vẫn còn một đoạn rất xa, bản thân hắn ta lại ngã sấp mặt xuống trước mặt Dạ Ly Thần.

Cảnh tượng xảy ra bất thình lình như thế khiến Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đều sững sờ, không ngờ Dạ Ly Thần lại gặp phải tình huống bất ngờ đến vô lý như vậy.

Trái lại đám người Tam Vương gia nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm bái phục, Tiền Hữu Vi đúng là có đầu óc của người làm ăn nên có khác.

Biết chắc chắn mình không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần, nếu như trực tiếp nhận thua chắc chắn Dạ Ly Thần sẽ không vui, cho nên dùng cách giả vờ bất ngờ ngã thua này, quả thật không có cách này hay hơn thế nữa.

Tiền Hữu Vi lúc này lồm cồm bò dậy, chắp tay nói với Dạ Ly Thần: “Thần tôn đại nhân, tiểu nhân vừa rồi không cẩn thận ngã bong gân rồi, bây giờ không còn sức đánh một trận nữa, trận so tài này tiểu nhân xin nhận thua.”

Dạ Ly Thần nghe xong khóe môi không nhịn được giật giật vài cái, hắn còn đang định thể hiện bản thân một chút trước mặt Bảo Bảo, để Bảo Bảo biết người làm phụ thân này lợi hại cỡ nào, nào ngờ tên này lại không hề cho hắn cơ hội.

Tuy trong lòng Dạ Ly Thần rất bực bội nhưng cũng hết cách, chỉ đành lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài đi.“. ngôn tình hay

Tiền Hữu Vi vội vàng gật đầu, vẻ mặt tươi cười bước xuống võ đài, trông vẻ mặt hắn ta hớn hở còn hơn cả vừa thắng trận.

Bảo Bảo lúc này vẻ mặt khó hiểu hỏi Tô Tử Mạch: “Mẫu thân, tại sao người đó rõ ràng đã thua rồi nhưng trông còn vui hơn cả thắng nữa, còn nữa, tại sao rõ ràng phụ thân đã thắng rồi nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy?”

Tô Tử Mạch nghe Bảo Bảo thắc mắc xong cũng ngây người ra, tuy Bảo Bảo thông minh nhanh nhẹn hơn những đứa trẻ bình thường nhiều, nhưng những chuyện quá phức tạp như vậy thằng bé không hiểu cũng rất bình thường.

Tô Tử Mạch cũng không biết nên giải thích cho Bảo Bảo thế nào, chỉ đành nói qua loa: “Đầu óc của người bị thua đó không bình thường, còn về phụ thân bởi vì cảm thấy thắng mà không vẻ vang gì nên mới không vui như vậy.”

“Ồ, ra là vậy.”

Bảo Bảo nghe xong như hiểu mà không hiểu gật đầu, còn người ra trận tiếp theo cũng bước lên võ đài.

“Xin chào thần tôn đại nhân, tiểu nhân chính là Hoa Cần đại tướng quân của Dạ Lan Quốc, mong thần tôn đại nhân hãy nương tay.”

Trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng Dạ Ly Thần rất khó chịu, đối mặt với sự chào hỏi ân cần của Hoa Cần, Dạ Ly Thần lười chẳng muốn tiếp chuyện, trực tiếp ngoắc tay ra hiệu bảo hắn ta mau ra tay.

Hoa Cần thấy vậy cũng không dám nói gì nữa, bày ra tư thế chuẩn bị xông về phía Dạ Ly Thần, lúc vọt tới được nửa đường Hoa Cần bỗng dưng bị trượt chân, rõ ràng là đang bắt chước dáng vẻ của Tiền Hữu Vi giả vờ ngã.

Dạ Ly Thần nhìn thấy hành động của Hoa Cần, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, chỉ thấy Dạ Ly Thần khẽ phất ống tay áo, một luồng gió mạnh quét sạch mọi thứ vụt về phía Hoa Cần.

Cơ thể của Hoa Cần vốn đã ngã xuống đất, nhưng bị cơn gió thình lình xuất hiện này thổi một phát hắn ta lại đứng dậy trở lại, cùng lúc đó cả người đã bay đến trước mặt Dạ Ly Thần.

Khoảng cách của ai người lúc này gần trong gang tấc, khóe miệng Dạ Ly Thần lộ ra nụ cười gian ác, sau đó trực tiếp vung nắm đấm vào mặt Hoa Cần.

“Bốp bốp bốp!”

Ba tiếng “bốp” vang lên liên tiếp khiến hai mắt Hoa Cần bầm đen, mũi cũng lệch sang một bên, máu tươi trong mũi đang chảy ra.

Xem ra vận may của hắn không tốt bằng Tiền Hữu Vi, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự giày vò của Dạ Ly Thần.

“Ôi, phụ thân giỏi quá!”'

Bảo Bảo ở dưới võ đài nhìn thấy cảnh tượng này lập tức vỗ tay khen ngợi, Dạ Ly Thần thấy Bảo Bảo vui như vậy hắn cũng không nhịn được bật cười theo, đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên đánh Hoa Cần thêm một trận, Phó tiên sinh bỗng nhiên lại đứng dậy.

“Vị gia trưởng này đợi đã, cuộc so tài lần này đến đây là kết thúc, Hoa Cần đã thua rồi, ngài thắng rồi.”

Phó tiên sinh đến bây giờ vẫn không biết thân phận của Dạ Ly Thần, đúng lúc ra tay ngăn Dạ Ly Thần tấn công, Hoa Cần vỗ tay không ngớt nói: “Ta nhận thua, ta nhận thua, thần tôn đại nhân tu vi cao cường, tiểu nhân xin chịu thua.”

Thấy đối phương cũng đã chủ động nhận thua, hơn nữa Phó tiên sinh cũng đã ra mặt ngăn lại, Dạ Ly Thần chỉ đành dừng tay, đợi người tiếp theo lên võ đài.

Sau khi Hoa Cần bước xuống võ đài, những gia trưởng khác ở bên dưới đều câm như hến, bọn họ cũng đã nhìn thấy tình cảnh bi thảm vừa rồi của Hoa Cần, số phận của người tiếp theo chắc chắn cũng sẽ bị Dạ Ly Thần đánh cho một trận tơi bời, không chừng sẽ còn thê thảm hơn Hoa Cần.

Dạ Ly Thần đứng trên võ đài đợi một hồi lâu nhưng không thấy người tiếp theo bước lên, Phó tiên sinh lúc này cũng không nhịn được nói: “Vị gia trưởng vừa rồi rút được thăm số bốn, mời lên võ đài thi đấu.”

Dưới sự thúc giục của Phó tiên sinh, Tam Vương gia cuối cùng cũng run rẩy đứng lên, hóa ra người rút được thăm số bốn là Tam Vương gia.

Sau khi chứng kiến tình cảnh thê thảm của Hoa Cần, Tam Vương gia đã bị dọa sợ chết khiếp từ lâu, Hoa Cần chính là đại tướng quân của Dạ Lan Quốc, tu vi của Hoa Cần cũng đã coi như cao nhất nhì trong số những gia trưởng ở đây.

Nhưng trước mặt Dạ Ly Thần hắn ta cũng không đỡ nổi một đòn, nếu đổi lại là người khác, kết cục cũng chỉ có thê thảm hơn thôi.

Tam Vương gia đã quen sống trong nhung lụa rồi, lại còn phải nhờ vào một lượng đan dược lớn mới miễn cưỡng có tu vi cấp linh tôn, hắn ta chắc chắn không phải là đối thủ của Dạ Ly Thần.

Hơn nữa trước kia Dạ Ly Thần vẫn chưa để lộ thân phận, Tam Vương gia đắc tội với Dạ Ly Thần nhiều nhất, Dạ Ly Thần còn không nhân cơ hội này trả thù hắn ta một trận ra trò sao?

Chính vì vậy Tam Vương gia mới không dám lên võ đài, nhưng số thăm trong tay hắn ta đặt ở đó, vào lúc này hắn ta cũng đành phải nhắm mắt bước lên võ đài thôi.

“Thần, thần tôn đại nhân, vừa rồi tiểu vương có mắt như mù, thần tôn ngài đừng để bụng.”

Sau khi bước đến trước mặt Dạ Ly Thần, Tam Vương gia lập tức bắt đầu nhận lỗi xin tha.

Vẻ mặt Dạ Ly Thần mất kiên nhẫn nói: “Chuyện vừa rồi bản tôn đã quên từ lâu, bây giờ đang ở trên võ đài, ngươi mau ra tay đi.”

Thấy Dạ Ly Thần cũng nói như vậy rồi, Tam Vương gia đành phải nuốt nước bọt, giơ nắm đấm lên, sau đó xông về phía Dạ Ly Thần.

Tuy Tam Vương gia này bày ra tư thế tấn công, nhưng nắm đấm yếu ớt này của hắn ta hoàn toàn không giống như dáng vẻ muốn đánh người, nếu không phải Tam Vương gia là lão gia cao lớn thô kệch, cú đấm này trông chẳng khác gì cú đấm làm nũng của nữ nhân với nam nhân cả.

Dạ Ly Thần lúc này chợt cau mày, tên này lại còn diễn giỏi hơn tên vừa rồi, càng như thế hắn lại càng muốn ra sức dạy dỗ bọn họ hơn.

Nghĩ đến đây khóe miệng Dạ Ly Thần bỗng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, sau khi Tam Vương gia tới gần, Dạ Ly Thần trực tiếp nhất chân hung hăng đá vào ngực Tam Vương gia.

“Bịch.”

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, cả người Tam Vương gia như diều đứt dây bay ra khỏi võ đài, một lúc sau mới rơi xuống đất, bụi bặm bay tung tóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.