“Yeah! Phụ thân lại thắng.”
Thấy Dạ Ly Thần đánh bay Tam Vương gia ra ngoài, Bảo Bảo lại phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên.
Tô Tử Mạch thấy vậy không nhịn được liếc mắt về phía Dạ Ly Thần, cuộc thi đấu này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, hoàn toàn chính là buổi biểu diễn của một mình Dạ Ly Thần mà.
Nhưng trình độ của những bậc gia trưởng này cũng quả thật quá kém, Cho dù là Tô Tử Mạch đi lên nàng cũng nắm chắc có thể chiến thắng những người này, đáng tiếc vừa rồi không tranh được với Dạ Ly Thần, bây giờ để Dạ Ly Thần giành hết sự nổi bật.
Càng làm cho Tô Tử Mạch bực mình là bây giờ tình cảm của Bảo Bảo đối với Dạ Ly Thần hình như càng ngày càng sâu rồi, chẳng lẽ tiểu tử này nhận phụ thân xong đã quên mất đi người mẹ là mình đây.
Nghĩ đến khả năng này Tô Tử Mạch bỗng có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt, xem ra lát nữa nói gì cũng phải nghĩ biện pháp mới được.
Sau khi Tam Vương gia bị đánh bay ra khỏi lôi đài, các gia trưởng dưới đài kia lại là đầy sợ hãi, Phó tiên sinh cũng chạy nhanh bên cạnh tới Tam Vương gia.
Cũng may vừa rồi mặc dù trông Tam Vương gia bị đánh rất thê thảm, nhưng nói chung là thời điểm Dạ Ly Thần xuất thủ vẫn còn có chừng mực, Tam Vương gia chỉ là bị thương ngoài da cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này có gia trưởng đột nhiên mở miệng nói: “Phó tiên sinh, phụ thân của Tô Bảo Bảo tu vi cao cường, tất cả chúng ta đều không phải là đối thủ, cuộc thi đấu kế tiếp thì không cần tiến hành nữa, tất cả chúng ta đều nhận thua.”
“Đúng đúng đúng chúng ta cam lòng chủ động nhận thua.”
Phó tiên sinh nghe nói như vậy không khỏi nhíu mày một cái, dựa theo quy tắc thường ngày, loại thi đấu này thật ra chỉ là một hình thức mà thôi, tất cả các gia trưởng lên đài thi đấu đều là đến mức độ nào đó thì ngưng, giống như là một buổi biểu diễn hơn.
Ai biết đột nhiên xuất hiện một người khác biệt như Dạ Ly Thần, từ màn xuất thủ vừa rồi của Dạ Ly Thần, Phó tiên sinh cũng nhận ra tu vi của Dạ Ly Thần cực mạnh thậm chí vượt xa ông ấy.
Nếu bây giờ những gia trưởng này đều đã đạt được nhất trí không muốn thi đấu nữa, vậy cứ trực tiếp kết thúc vòng một này, bắt đầu vòng thi đấu thứ hai là được rồi.
Nghĩ tới đây Phó tiên sinh lập tức mở miệng nói: “Được rồi nếu các vị gia trưởng đều nói như vậy, vậy thì vòng thi đấu thứ nhất người chiến thắng chính là phụ thân của Tô Bảo Bảo.”
“Từ từ đã, còn chưa đấu được mấy trận đâu, nếu kết thúc như vậy không khỏi quá mức mất hứng thì phải.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía giọng nói truyền tới, kết quả người đột nhiên mở miệng này lại là Tô Tử Mạch.
Mặt Phó tiên sinh đầy vẻ nghi hoặc nói: “Tô phu nhân, lời này của ngài là có ý gì?”
Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch là phụ mẫu của Tô Bảo Bảo thì cả nhà bọn họ hẳn đều cảm thấy hả lòng hả dạ mới đúng. Bây giờ tuyên bố Dạ Ly Thần chiến thắng những người khác đều không ý kiến, Tô Tử Mạch lại đột nhiên nói một câu như vậy, điều này làm cho Phó tiên sinh thật sự là không hiểu nổi.
Những người khác cũng đều là mặt đầy kinh ngạc, chỉ có Dạ Ly Thần thấp thoáng ý cười, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Tô Tử Mạch.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Tử Mạch chậm rãi mở miệng nói: “Các vị, ý của ta là ta muốn tự mình ra sân đọ sức với hắn một trận, thắng bại đương nhiên không quan trọng, chỉ là muốn để mọi người xem thêm một trận so tài đặc sắc, thiết nghĩ mọi người hẳn là không có ý kiến gì chứ?”
Mọi người vừa nghe lời này lại càng nghi hoặc không hiểu nổi, Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch rõ ràng là hai phu thê, sao còn phải so tài ngay trước mặt mọi người cơ chứ.
Nhưng Tô Tử Mạch đều đã nói rõ ràng như vậy, Phó tiên sinh chỉ có thể cười gượng một tiếng nói: “Nếu Tô phu nhân có nhã hứng này vậy thì chúng ta đương nhiên không có ý kiến gì rồi, xin mời Tô phu nhân.”
Phó tiên sinh vừa nói vừa làm động tác mời, Tô Tử Mạch tung người nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên lôi đài đứng trước mặt Dạ Ly Thần.
Hai người đứng đối mặt cách xa nhau, còn chưa đánh đã có một loại khí thế lạnh lùng gay gắt trước trận đại chiến, ánh mắt Tô Tử Mạch nhìn về phía Dạ Ly Thần lạnh như băng, thật giống như nén đầy bụng tức giận trực chờ được xả ra vậy.
Khóe miệng của Dạ Ly Thần cũng hơi cong lên, trong đôi mắt dường như chứa vài phần cưng chiều.
Mà lúc này người xoắn xuýt nhất chính là Bảo Bảo ở dưới sân, vốn dĩ Dạ Ly Thần giành được thắng lợi vòng thứ nhất Bảo Bảo còn rất vui vẻ, ai biết chớp mắt một cái mẫu thân của mình cũng xin lên đài.
“Ôi làm thế nào đây, phụ thân và mẫu thân cũng sắp đọ sức với nhau, vậy thì lần này rốt cuộc ta phải ủng hộ ai mới được chứ.”
Bảo Bảo không ngừng xoa xoa tay nhỏ chân mày nhíu chặt lại, trong lòng đã khó xử gần chết, mà trên lôi đài rốt cuộc Tô Tử Mạch cũng tiên phong phát động tấn công về phía Dạ Ly Thần.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch nắm chặt hai tay, hai chân đạp xuống đất một cái, cả người lao vút về phía Dạ Ly Thần giống như cung tên rời khỏi dây cung vậy.
Dạ Ly Thần thấy vậy không khỏi cười gượng lắc đầu một cái, đối phó người khác hắn có thể tùy tiện xuất thủ, nhưng Tô Tử Mạch là mẫu thân của con hắn, hắn đương nhiên không thể ra tay tàn nhẫn.
Thấy đòn công kích của Tô Tử Mạch sắp đến trước mặt, Dạ Ly Thần lắc người một cái tránh khỏi đòn tấn công của Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch thấy vậy bước chân không ngừng, ở giữa không trung lại xoay người một cái, xông về phía Dạ Ly Thần lần nữa.
Nhìn Tô Tử Mạch thế này thật giống như có thù sâu hận lớn gì với Dạ Ly Thần vậy, ngay cả mọi người ở dưới sân xem cuộc chiến cũng đều bàn luận sôi nổi.
“Sao Tô cô nương này lại căm giận Thần tôn đại nhân như vậy nhỉ, chẳng lẽ là hai phu thê bọn họ xảy ra mâu thuẫn sao?”
“Im miệng, chuyện nhà của Thần tôn đại nhân đâu phải là chuyện chúng ta có thể tùy ý bán tán, chúng ta cứ từ từ xem tiếp là được.”
Trong lúc mọi người đang suy đoán, Tô Tử Mạch đã liên tiếp phát ra nhiều lần tấn công đối với Dạ Ly Thần, nhưng lại đều bị Dạ Ly Thần tránh được hết.
Tô Tử Mạch thấy vậy mặt đầy tức giận nói: “Dạ Ly Thần rốt cuộc ngươi có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ ngươi chỉ biết né tránh không ngừng như vậy sao, có giỏi thì ngươi đọ sức trực tiếp với ta.”
Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần thở dài nói: “Nương tử tu vi cao cường, vi phu đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, ta nhận thua.”
Sau khi nói xong Dạ Ly Thần lại chủ động đi xuống lôi đài, Tô Tử Mạch thấy vậy lại càng tức giận cực kì, tên Dạ Ly Thần này trêu ghẹo mình trước mặt nhiều người như vậy.
Thấy Dạ Ly Thần đi thẳng tới bên cạnh Bảo Bảo, Tô Tử Mạch cũng đầy tức giận đi theo.
“Dạ Ly Thần rốt cuộc ngươi có ý gì, có phải là ngươi xem thường ta cảm thấy ta không phải đối thủ của ngươi hay không, thậm chí ngay cả tư cách giao thủ với ngươi cũng không có, còn có ngươi dựa vào cái gì gọi ta là nương tử, ta thừa nhận bao giờ.”
Tô Tử Mạch đi tới trước mặt Dạ Ly Thần, trút xuống một tràng dài với Dạ Ly Thần.
Vừa rồi bởi vì ở trên lôi đài có nhiều người nhìn như vậy, Tô Tử Mạch cũng không tiện phủ nhận, thấy bây giờ đã không có những người khác, Tô Tử Mạch rốt cuộc hoàn toàn bùng nổ rồi.
Dạ Ly Thần còn chưa kịp mở miệng, Bảo Bảo đã giành nói trước: “Mẫu thân, phụ thân gọi người là nương tử không phải là chuyện đương nhiên sao, chẳng lẽ người không phải sao?”
Nghe thấy giọng nói của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch không khỏi sững sờ một chút, vừa rồi dưới cơn tức giận nàng ngược lại là quên Bảo Bảo còn ở bên cạnh.
Vì suy nghĩ đến cảm nhận của Bảo Bảo, Tô Tử Mạch hít sâu một hơi nói: “Được, chuyện này tạm thời không nói đến nữa, vậy tại sao ngươi thà chủ động nhận thua cũng không chịu động thủ với ta, có phải ngươi xem thường ta hay không?