Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 303: Chương 303: Nữ nhân thuần một sắc




Phong Bà Bà này vốn là đến điện Lăng Vân gây phiền phức, chỉ tiếc là người ở điện Lăng Vân không hề để ý đến bà ta, hôm nay không dễ gì mới thấy được Dạ Ly Thần xuất hiện, Phong Bà Bà đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội mà bắt đầu nói những lời khiêu khích.

Trước sự khiêu khích của Phong Bà Bà, Dạ Ly Thần đang muốn lên tiếng, Tô Tử Mạch lại giành nói trước: “Lão thái ngươi thật vô lý, phu quân ta là quân tử phong độ không so đo với một đám nữ tử các ngươi, ngươi lại cho người chặn lối vào điện Lăng Vân là có ý gì? Ngươi thật sự cho rằng điện Lăng Vân chúng ta sợ ngươi hay sao?”

Sau khi Tô Tử Mạch biết ngọn nguồn sự việc, không có ấn tượng gì tốt đối với người của cung Phong Vân. Từ những lời vừa rồi Phong Bà Bà nói, không khó để biết rằng, bà ta đoán chắc là Dạ Ly Thần sẽ không ra tay với mấy nữ nhân bọn họ nên mới không lo ngại gì như thế.

Phong Bà Bà nghe Tô Tử Mạch nói vậy không khỏi trừng ánh mắt sắc bén với nàng, Tô Tử Mạch chỉ cảm thấy giống như có hai lưỡi dao sắc xẹt qua người mình. Phong Bà Bà này không hổ là cường giả cấp năm linh đế, chỉ là một ánh mắt còn có uy lực như thế.

Ngay tại lúc Tô Tử Mạch có chút không kiên trì được, Dạ Ly Thần kéo Tô Tử Mạch ra phía sau mình, Tô Tử Mạch lại thấy áp lực giảm đi trong tức khắc, cảm giác giống như dao dắt vừa rồi cũng biến mất nhanh chóng.

lúc này Phong Bà Bà cười lạnh nói với Tô Tử Mạch: “Lúc trước lão thân đã nghe qua ngươi chính là nữ nhân của Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần ở bên ngoài tìm một nữ nhân còn có cả con. Lão thân còn đang băn khoăn rốt cuộc là loại nữ tử nào lại ngu xuẩn bằng lòng sống chết thay Dạ Ly Thần, nào ngờ chính là kẻ ngu xuẩn nhà ngươi.”

Tô Tử Mạch bị Phong Bà Bà mắng một trận như vậy, sắc mặt không khỏi tức giận nói: “Hừ, phu quân ta đường đường là thần tôn tuấn tú ngời ngời tu vi cao cường, hơn nữa còn là điện chủ của điện Lăng Vân, cho dù là nhân phẩm hay thực lực đều là hạng nhất, ta ở chung với hắn chính là kết quả sau khi đã suy nghĩ tường tận, lại để cho ngươi nói này nói nọ sao? Lão thái bà ngươi đã từng này tuổi rồi mà tính tình còn thối như vậy, e là cả đời này cũng chưa từng được nam nhân chạm qua đi?”

Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch nói vậy, khóe miệng không nhịn được cong lên, quen biết Tô Tử Mạch đã lâu nhưng vẫn là lần đầu nghe thấy Tô Tử Mạch khen hắn như vậy, hơn nữa còn là trước mặt nhiều ngươi như thế, trong lòng Dạ Ly Thần quả thật là thầm thích không thôi.

Nhưng mà Dạ Ly Thần sảng khoái như vậy, có người lại bị những lời này của Tô Tử Mạch đâm vào tim.

Tô Tử Mạch vốn chỉ là thuận miệng phản bác những lời đó của Phong Bà Bà thôi, nhưng ai biết câu cuối cùng lại chọc trúng chỗ đau của Phong Bà Bà.

Từ cung chủ, trưởng lão đến đệ tử bình thường của cung Phong Vân, tất cả đều là nữ nhân thuần một sắc, hơn nữa trong cung Phong Vân có quy tắc không cho phép môn hạ đệ tử yêu đương lập gia đình, nếu có đệ tử phạm vào môn quy mà thân mật với nam nhân, sẽ bị trục xuất khỏi cung Phong Vân.

Phong Bà Bà này là trưởng lão của cung Phong Vân, quả thật từ nhỏ đến lớn chưa từng có quan hệ tốt đẹp với nam nhân, qua nhiều năm như vậy Phong Bà Bà cũng có một loại căm hận theo bản năng đối với nam nhân, thậm chí đã tới mức biến thái, nhất là đối với nam nhân của điện Lăng Vân.

Nhưng mà nam nữ hoan ái là việc thường tình của con người, cho dù là người tu luyện có tu vi cao tới đâu cũng rất khó thấu rõ hồng trần, lục căn thanh tịnh. Không ít đệ tử của cung Phong Vân dù đang bị môn quy trói buộc không dám lui tới với nam nhân, nhưng ép buộc kìm nén ham muốn bản thân như vậy, tích lũy theo thời gian tâm lý sẽ khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, nhất là kiêng kị những người khác nói ra loại chuyện này.

Mà những lời vừa rồi của Tô Tử Mạch chắc chắn là điều cấm kỵ không ai được phép nhắc tới của Phong Bà Bà, bản thân Tô Tử Mạch có thể cũng không nghĩ đến, chỉ thuận miệng nói lại làm cho nội tâm Phong Bà Bà tổn thương vạn lần.

Chỉ thấy Phong Bà Bà hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch lại mang theo sát khí nói: “Hay cho một nha đầu mồm miệng sắc bén, khó trách lại hợp thành một đôi với người như Dạ Ly Thần, hôm nay lão thân không dạy dỗ ngươi quả thật không được.”

Phong Bà Bà nói xong đồng thời dường như cũng đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, Dạ Ly Thần thấy vậy cũng tập trung đề phòng, chỉ cần Phong Bà Bà có một chút khác biệt hắn sẽ lập tức ra tay bảo vệ Tô Tử Mạch.

Lúc này Tô Tử Mạch nhẹ nhàng lắc đầu với Dạ Ly Thần, sau đó cười nói với Phong Bà Bà: “Lão thái bà ngươi không nói ta cũng muốn đánh với ngươi hai chiêu, phu quân của ta là nam tử ra tay với các ngươi cũng phiền phức, nhưng mà ta với các ngươi đều là nữ nhân, vậy để cho ta lên cũng tốt.”

Tô Tử Mạch vừa nói vừa bước lên phía trước một bước, Phong Bà Bà thấy thế đầu tiên là có chút bất ngờ, sau đó lại cười lạnh, nói: “Hay cho một con nhóc không biết trời cao đất rộng, ngươi đã không biết tốt xấu vậy hôm nay lão thân sẽ cho ngươi biết lợi hại.”

Ngay lúc Phong Bà Bà chuẩn bị ra tay, Tô Tử Mạch đột nhiên lại xua tay nói: “Khoan đã, lão thái bà ngươi tu vi mạnh hơn ta không ít, ỷ mạnh hiếp yếu lấy lớn bắt nạt nhỏ như vậy ngươi không sợ người khác sẽ chê cười sao? Nếu ngươi thật sự có gan làm như vậy thì áp chế tu vi của ngươi đến cấp linh vương, vậy mới xem như đọ sức công bằng.”

Phong Bà Bà nghe vậy rất sảng khoái nói: “Được, ngươi đã nói vậy lão thân sẽ áp chế tu vi xuống cấp linh vương, nhất định phải cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.”

Tô Tử Mạch nghe vậy trong lòng mừng thầm, đồng thời lớn giọng một chút nói với Dạ Ly Thần: “Tướng công, những lời vừa rồi của lão thái bà này chàng cũng đã nghe thấy, bà ta đã đồng ý áp chế tu vi xuống cấp linh vương để tỷ thí công bằng với ta, đợi lát nữa nếu bà ta chơi xấu chàng lại ra tay, vậy cũng hợp tình hợp lý không xem như là ức hiếp người ta.”

Dạ Ly Thần vừa nghe đã hiểu được ý của Tô Tử Mạch, lúc này gật đầu nói: “Vi phu đã nghe thấy, nếu bà ta dám trái với quy tắc, vậy vi phu đương nhiên sẽ ra tay.”

Tô Tử Mạch biết Dạ Ly Thần không ra tay là kiêng dè bọn người Phong Bà Bà là nữ tử, nếu Dạ Ly Thần tùy tiện ra tay cho dù thắng cũng thắng không vẻ vang, nhưng mà bây giờ Tô Tử Mạch làm cho Phong Bà Bà đáp ứng điều kiện của mình, chỉ cần đợi lát nữa lúc tỷ thí ép Phong Bà Bà bày ra tu vi thật sự trái với quy tắc, đến lúc đó Dạ Ly Thần có thể quang minh chính đại ra tay.

Mọi người ở đây lúc này cũng đều nhìn ra dụng ý của Tô Tử Mạch, người của cung Phong Vân cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng có thể hiểu được điều này, trong lòng Phong Bà Bà cũng biết rõ suy nghĩ của Tô Tử Mạch.

Nhưng Phong Bà Bà vẫn như cũ đồng ý điều kiện của Tô Tử Mạch, mấu chốt của vấn đề là ngay cả khi Phong Bà Bà áp chế tu vi xuống cấp linh vương Tô Tử Mạch cũng không phải là đối thủ của bà ta, mà Phong Bà Bà cũng tuyệt đối tin tưởng chính mình.

Cho dù áp chế tu vi xuống cấp linh vương, nhưng kinh nghiệm chiến đấu và khống chế linh lực của bà ta vẫn là ở cấp linh đế, cho dù thế nào Tô Tử Mạch cũng không phải là đối thủ của Phong Bà Bà, trận tỷ thí này bà ta tất thắng không thể nghi ngờ.

Hai người Tô Tử Mạch và Phong Bà Bà lúc này cũng đều đi tới khoảng đất trống ở giữa, một hồi đại chiến hết sức căng thẳng, mà người của điện Lăng Vân lúc này cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán:

“Thần tôn phu nhân cũng dám chủ động khiêu chiến với lão thái bà kia, quả thật là dũng khí đáng khen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.