Tô Tử Mạch ra lệnh một tiếng, sắc mặt lão giả trầm xuống trực tiếp phi tới chỗ Phong Bà Bà, trong quá trình chạy trên người lão giả còn lóe ra những tia sáng màu tím, mọi người nhìn thấy vậy không khỏi kinh ngạc.
“Linh lực phát ra tia sáng màu tím này là sức mạnh cường độ linh lực đã đạt tới cấp bậc Linh Đế.”
“Thần tôn phu nhân rõ ràng mới chỉ tới cấp Linh Vương, tại sao nàng lại có thể triệu hồi ra linh lực mạnh như Linh Đế này, điều này quá phi lý mà “
“Ngươi thì biết cái gì, có người nói là thần tôn đại nhân đã tặng thần tôn phu nhân một số loại vũ khí ma thuật lợi hại, khó trách vừa rồi thần tôn phu nhân lại dám lớn tiếng thách thức đòi khiêu chiến với Phong Bà Bà, hóa ra thần tôn đại nhân sớm đã bày mưu tính kế cho nàng hết thảy rồi.”
“Đúng, đúng vậy, thần tôn đại nhân của chúng ta quả là người thần cơ diệu toán, ta cảm thấy xấu hổ thay cho bản thân.”
Thật ra, Tô Tử Mạch vốn không muốn tuỳ tiện sử dụng Thương Hải Châu để triệu hồi trở thụ. Dù sao thì Thương Hải Châu này cũng là một bí mật lớn của nàng, nhưng lần này đối đầu bị Phong Bà Bà ép vào đường cùng, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào sức mạnh của Thương Hải Châu.
Có điều tuy rằng mọi người đoán được trên người Tô Tử Mạch có pháp bảo đẳng cấp không tầm thường, nhưng bọn họ đều cho rằng pháp bảo kia là Dạ Ly Thần cho nàng, điều này ngược lại có thể giúp Tô Tử Mạch vơi đi phần nào phiền toái.
Ban nãy Phong Bà Bà cũng nghĩ như vậy. Nhìn thấy năng lượng thần thánh do Tô Tử Mạch triệu hồi đang lao về phía mình, Phong Bà Bà cuối cùng cũng cảm thấy có chút áp lực. Có vẻ như trận đấu này không dễ dàng như những gì bà ta tưởng tượng.
Đối mặt với đòn tấn công của vị thần nhân này, Phong Bà Bà chỉ có thể sử dụng tốc độ để nhanh chóng rút lui và né tránh. Dù sao cấp bậc tu vị hiện tại của bà ta đã bị áp chế thành cấp bậc Linh Vương giống với Tô Tử Mạch, nên nếu trước mắt liều mạng với vị thần nhân cấp Linh Đế này thì dám chắc bà ta không phải là đối thủ của nó.
Mặc dù vị thần nhân do Tô Tử Mạch triệu hồi chỉ là một năng lượng thể, nhưng dưới sự gia trì của Thương Hải Châu thì nó cũng có trí tuệ nhất định, vừa nhìn thấy tốc độ của Phong Bà Bà nhanh như vậy, thần nhân này nhất thời thay đổi sách lược, thế nhưng nó không chạy theo Phong Bà Bà nữa, mà chỉ đứng tại chỗ giơ hai tay lên.
Khi thần nhân đó giơ tay lên, Phong Bà Bà có thể cảm thấy được một áp lực khổng lồ từ mọi hướng truyền đến, không khí xung quanh bà ta dường như đột ngột đóng băng, như thể đem Phong Bà Bà nhốt chặt đến chết tại chỗ.
Khi Phong Bà Bà cố gắng di chuyển, bà ta cảm thấy cơ thể mình như mất kiểm soát. Ngay cả một bước nhỏ cũng cần nỗ lực gấp mười lần so với trước đây mới bước được.
Phong Bà Bà nhanh chóng nhận ra thần nhân chính này vì là người tu luyện cấp bậc Linh Đế nên mới đang thi triển không gian triều thuật giam cầm, đây là một loại pháp thuật phi thường cao cấp, đối với tu vi không yếu hơn mình tu luyện thuật giam cầm không gian này có thể nói hiệu quả chưa được rõ ràng, nhưng đối với người tu luyện tu vi không bằng mình mà nói, thuật giam cầm không gian này có lẽ là vô giải.
Lúc này, Tô Tử Mạch đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, cười nhạo Phong Bà Bà: “Lão bà, bây giờ bà biết ta mạnh cỡ nào rồi đấy, ta mới chỉ dựa vào năng lượng cơ thể để triệu hồi ra thứ đó thôi mà đã có thể khiến bà ngay cả bước đi cũng khó nhằn như này rồi, bà có tin, nếu bây giờ tôi nắm bắt cơ hội này, bà sẽ không còn đường chạy thoát nữa không? ”
Khi nghe thấy lời nói của Tô Tử Mạch, Phong Bà Bà càng lo lắng hơn. Chưa hết, dưới ảnh hưởng của thuật giam cầm không gian, bà ta gần như không còn sức mạnh để chống trả, nếu Tô Tử Mạch nhân cơ hội mà phản đòn lúc này, thì bà ta cũng chỉ là một mục tiêu sống không thể di chuyển và đang chờ Tô Tử Mạch giết chết.
Thật tiếc là Phong Bà Bà không hề biết Tô Tử Mạch nói vậy chỉ nhằm mục đích hù dọa bà ta. Tô Tử Mạch sử dụng Thương Hải Châu để triệu hồi một thần nhân mạnh hơn mình và cái gì cũng có cái giá của nó, đó chính là nàng đã bị tiêu hao đi một phần lớn linh lực.
Trông Tô Tử Mạch lúc này có vẻ đã bình tĩnh, nhưng thật ra sâu trong cơ thể nàng thì linh lực của nàng đang dần cạn kiệt, thần nhân này sau khi thi triển không gian giam cầm thuật thậm chí không còn dư linh lực nào để ra tay với Phong Bà Bà.
Riêng Tô Tử Mạch, nàng lại càng không thể cử động được. Nếu Phong Bà Bà đủ bình tĩnh, bà ta chỉ cần đứng tại chỗ một lúc, đợi cho đến khi Tô Tử Mạch hao mòn linh lực, vị thần nhân được triệu hồi sẽ tự nhiên mà biến mất, tất nhiên Tô Tử Mạch tự nhiên cũng mất đi khả năng chiến đấu.
Dưới tình thế cấp bách như này, Phong Bà Bà không nghĩ tới vấn đề này, đặc biệt là sau khi nghe những gì Tô Tử Mạch nói, Phong Bà Bà càng lo lắng hơn. Bà ta đường đường là trưởng lão của cung Phong Vân, nếu như bại dưới tay một tên tiểu bối như Tô Tử Mạch, ngay cả khi nó không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho thân thể nhưng mà bị người ta nhìn thấy như này quả là một điều nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Phong Bà Bà cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Một tiếng quát thô bạo vang lren, ngay đó là những tia sáng tím tỏa ra từ cơ thể bà ta. Đồng thời, một linh lực mãnh liệt đang nhấn chìm lấy Phong Bà Bà. Kỹ thuật giam cầm cứ như thế mà bị phá vỡ ngay lập tức, cuối cùng Phong Bà Bà cũng lấy lại được tự do.
Tô Tử Mạch thấy vậy không những không kinh ngạc mà sắc mặt lộ ra rõ vẻ vui mừng, thần nhân mà nàng triệu hồi vậy mà đã biến mất không hơi tăm tích, cả người Tô Tử Mạch cũng trở nên nhễ nhại mồ hôi, nàng không ngừng thở dốc.
Khi Phong Bà Bà nhìn thấy bộ dạng của Tô Tử Mạch, bà ta lấy lại bình tĩnh rồi nói với Tô Tử Mạch bằng giọng đầy tức giận: “Chà, xú nha đầu, thì ra vừa rồi nhà ngươi chỉ đang cố tình muốn hù dọa lão thân này đây.”
“Này Phong Bà Bà, xem ra bà cũng không quá ngu ngốc, nhưng có vẻ đã quá muộn để bà nhận ra điều đó. Bà đã vi phạm quy tắc và sử dụng sức mạnh linh lực của cấp Linh đế, dựa theo những gì chúng ta đã ước định trước đó thì giờ bà đã thua rồi. “
Nghe thấy Tô Tử Mạch nói vậy, Phong Bà Bà giận quá hoá thẹn, mặt đỏ ửng lên:“ Hừ, mặc dù thực lực không ra làm sao nhưng lại nhiều chiêu trò quỷ kế, cho dù hôm nay lão thân có nuốt lời một lần thì cũng phải giết ngươi cho bằng được.”
Vừa mới dứt lời, Phong Bà Bà khẽ chuyển động thân mình xông thẳng về phía Tô Tử Mạch, xem ra sau khi bị Tô Tử Mạch lừa một cú, bà ta đã giận đến đánh mất cả lý chí, tình nguyện gian lận, mặc kệ bị bêu danh xấu mà muốn dạy dỗ Tô Tử Mạch một trận.
Nhìn thấy bóng dáng của Phong Bà Bà đang lao tới phía mình, Tô Tử Mạch vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng, không hề có chút hoảng sợ, bởi vì nàng biết rằng Dạ Ly Thần sẽ tới cứu nàng.
Chắc chắn rồi, ngay khi Phong Bà Bà nghĩ mình có thể giết Tô Tử Mạch chỉ qua một đòn đánh, thì một bóng người cao lớn đột nhiên chắn ngay trước mắt Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần chậm rãi đưa tay lên vỗ vào tay Phong Bà Bà.
“Bốp”
Hai lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau tạo lên một tiếng động nhẹ, cả người Phong Bà Bà như gặp phải tấn công lớn, trong nháy mắt té bay ngược lại. Các đệ tử của cung Phong Vân chạy lên chống người đỡ Phong Bà Bà, mặc dù Phong Bà Bà được chống đỡ bởi đám đệ tử kia nhưng cũng không tránh khỏi lui về phía sau hơn mười thước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Còn Dạ Ly Thần từ đầu đến cuối vẫn đứng bất động chắn trước mặt Tô Tử Mạch, vững vàng và đáng tin cậy như một ngọn núi.
“Phong Bà Bà, dù gì bà cũng là một trưởng bối, sao có thể vì một trận tỷ thí mà bất chấp gian lận chơi xấu, chẳng lẽ bà không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?”
Dạ Ly Thần đánh lui Phong Bà Bà về sau rồi lên giọng chất vấn bà ta.