Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 79: Chương 79: Quét dọn Sát Thủ Các




Lúc này, tên sát thủ kia đã sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, rõ ràng hắn ta đã chạy xa đến như vậy, thế mà vẫn bị bắt trở về. Tu vi như thế thật là kinh khủng!

“Nói! Là ai phái ngươi tới giết nàng ấy?”

Giọng Dạ Ly Thần mang theo năng lực trấn áp lòng người. Hắn vừa hỏi, tên sát thủ không hề nghĩ ngợi mà vô thức trả lời: “Ta cũng không biết, ta là người của Sát Thủ Các, các chủ đại nhân phái ta tới đây!”

Nghe vậy, Tô Tử Mạch nhịn không được hỏi lại: “Sát Thủ Các là cái gì?”

Dạ Ly Thần quay đầu cười, nhẹ nhàng nói: “Sát Thủ Các tất nhiên là một nơi tụ tập rất nhiều sát thủ. Chỉ cần ngươi có tiền là có thể ủy thác người của Sát Thủ Các đến ám sát người mà ngươi muốn giết.“.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Tô Tử Mạch gật gật đầu, nhưng trong lòng nàng đang âm thầm hồi tưởng lại. Trên thế gian, liệu có ai sẽ đặc biệt tốn tiền mời sát thủ tới giết nàng nhỉ?

Dạ Ly Thần dường như nhìn ra Tô Tử Mạch đang suy nghĩ gì, hắn lạnh lùng nói với tên sát thủ: “Lập tức đưa bản tôn đến gặp các chủ của ngươi!”

Tên sát thủ không dám chống lại lời Dạ Ly Thần, hắn ta đứng dậy dẫn Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đi về hướng Sát Thủ Các.

Hai canh giờ sau, nhóm người đi đến một ngôi miếu bên ngoài thành, sát thủ chỉ tay về phía ngôi miếu nói: “Đây là tổng bộ của Sát Thủ Các.”

Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cửa Phật vốn là cõi tịnh độ, lại để cho đám Sát Thủ Các ngươi tu hú đẻ nhờ, thật là nghiệp chướng!”

Đối mặt với lời chỉ trích của Tô Tử Mạch, tên sát thủ không dám hé miệng nửa lời, mà Dạ Ly Thần khoát tay trực tiếp giải quyết luôn tên sát thủ.

Tô Tử Mạch có chút khó hiểu nói: “Ngươi cứ giết hắn như vậy sao? Chúng ta còn không biết tình huống bên trong như thế nào, giữ hắn lại biết đâu hắn còn có thể giúp chúng ta làm nội ứng.”

“Không cần phải phiền toái như vậy, nàng đi cùng bản tôn là được”

Vừa nói xong, Dạ Ly Thần đã sải bước tiến vào bên trong miếu, Tô Tử Mạch thấy thế chỉ có thể vội vàng đi theo.

Sau khi vào miếu, Tô Tử Mạch phát hiện bên trong có một tên đầu trọc đang quét sân, nhìn thấy Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch xuất hiện, tên đầu trọc vội vàng chào hỏi.

“Hai vị thí chủ đến miếu của chúng ta, không biết cần làm chuyện gì?”

Khi Tô Tử Mạch nhìn thấy tên đầu trọc, nàng cảm thấy hắn có điều gì đó không ổn mặc dù tên đầu trọc có vẻ rất tốt bụng, mặt mũi hiền lành, trên mặt vẫn luôn có ý cười từ bi, giống như hắn ta thực sự là một nhà sư.

Nhưng Tô Tử Mạch vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn, mà loại khí tức đẫm máu này chỉ có ở trên kẻ đã từng giết rất nhiều người.

Dạ Ly Thần hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, hắn chế nhạo tên đầu trọc: “Đừng giả bộ trước mặt bản tôn! Kêu các chủ của ngươi ra đây!”

Nghe hắn nói như thế, tên đầu trọc biến sắc, hắn ta lui về phía sau vài bước, sau đó huýt sáo.

Một nhóm người đột nhiên tràn ra, vây quanh lấy Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần.

“Các chủ đại nhân, hai người kia không biết có địa vị gì, nhưng bọn hắn biết lai lịch của chúng ta!”

Lúc này, tên đầu trọc đi tới kính cẩn nói trước mặt một người mặc áo đen, có vẻ như người mặc áo đen này chính là các chủ Sát Thủ Các.

Chỉ thấy các chủ Sát Thủ Các nhìn chằm chằm, hắn ta đánh giá Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch vài lần, sau đó mở miệng nói: “Hai vị đi vào Sát Thủ Các của chúng ta, không biết muốn làm gì? Nếu muốn ủy thác nhiệm vụ, bổn các chủ tự nhiên hoan nghênh.”

“Hừ! Nếu như không phải thì sao?”

Tô Tử Mạch rất khó chịu khi thấy nhiều người hung hãn vây quanh mình, điều khiến nàng càng cảm thấy khó chịu hơn là trên những người này có mùi máu tanh nồng nặc.

Có vẻ như đám sát thủ này đã nhẫn tâm cướp đi rất nhiều sinh mạng, cũng không biết rằng Sát Thủ Các này đã chiếm được bao nhiêu lợi nhuận từ việc giết người.

“Nếu như hai vị không phải đến ủy thác nhiệm vụ, vậy thì thật xin lỗi, phiền hai vị vĩnh viễn ở lại đây!”

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của các chủ trở lạnh lùng nghiêm nghị, dù sao thì Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đã biết hang ổ của bọn hắn ở đâu, bí mật này tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài.

Vẻ mặt Dạ Ly Thần khinh thường nói: “Khẩu khí lớn thật, các ngươi biết bản tôn là ai không?”

Các chủ Sát Thủ Các nghe vậy lớn tiếng cười: “Ha ha ha! Bổn các chủ không cần biết ngươi là ai, tự tiện xông vào Sát Thủ Các thì chỉ có một con đường chết! Xem ra các ngươi thực sự không phải đến ủy thác nhiệm vụ, đã như vầy, vậy thì các ngươi chuẩn bị đón chịu cái chết khoan khoái đi!”

Các chủ Sát Thủ Các hiển nhiên không nhận ra Dạ Ly Thần, trong lời nói của hắn ta có ý tuyên án tử hình cho Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch không chút lo lắng khi nghe những lời của các chủ Sát Thủ Các, nàng quay lại, nhìn về phía Dạ Ly Thần.

Quả nhiên Dạ Ly Thần cười nhạo một tiếng: “Ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng, nếu đã như vậy, bản tôn sẽ giúp ngươi được mở mang tầm mắt!”

Khoảnh khắc Dạ Ly Thần vừa nói dứt lời, mặt đất đột nhiên rung chuyển, trên mặt đất vốn bằng phẳng mọc ra vô số gai nhọn.

Những chiếc gai nhọn hoắt này mọc lên đột ngột, đám người của Sát Thủ Các hoàn toàn không kịp phòng bị, nhiều người đã trực tiếp bị đâm chết.

Một số phản ứng nhanh tránh được, thế nhưng chỗ bọn họ chuẩn bị đặt chân lại có gai đất xông ra, mặt đất giống như biến thành một con nhím gai góc.

Lúc này, vài người đã nhìn ra mánh khóe, bay thẳng lên không trung tránh né.

Nhưng mà, trong khoảnh khắc tiếp theo, gai đất phía dưới vọt cao lên hơn mười mét, đám đệ tử Sát Thủ Các dù có bay lên không trung vẫn bị đâm chết.

Thời gian trôi qua không lâu lắm, xác chết đệ tử Sát Thủ Các nằm la liệt khắp nơi. Tình cảnh trên mặt đất cực kỳ thảm thương, đẫm máu.

Nhưng Dạ Ly Thần, người đã khởi xướng tất cả những điều này, lại có vẻ mặt bình tĩnh. Trong vòng bán kính vài mét từ nơi Dạ Ly Thần và Tô Tử Mạch đứng, mặt đất sạch sẽ không có một vết máu.

Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng thê thảm máu chảy thành sông cách đó không xa, Tô Tử Mạch nhìn cảnh tượng máu me trước mặt, vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút kích động.

Ngay khi Dạ Ly Thần thi pháp tàn sát đám sát thủ này, Tô Tử Mạch còn nhàn rỗi lấy ra một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa xem.

“Mặc dù phương pháp này trông tương đối ghê gớm, nhưng hình như vẫn quá lời cho bọn chúng!”

Vừa xem Dạ Ly Thần giết người, Tô Tử Mạch vừa bình luận, không biết đã có bao nhiêu người phải chịu chết dưới tay của đám sát thủ này nữa.

Bây giờ Dạ Ly Thần ra tay, giết sạch toàn bộ bọn chúng, có thể coi là một sự an ủi cho những người đã bị chúng giết.

Chỉ là đám sát thủ này chết quá thoải mái. Nếu Tô Tử Mạch ra tay, trước khi giết chết bọn chúng, nàng phải tra tấn cho đã!

Sau khi nhìn thấy cảnh này, các chủ Sát Thủ Các hoàn toàn sững sờ, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Dạ Ly Thần.

Phải biết rằng, đám sát thủ trong tay hắn ta đều là những tinh anh, thế mà lại không chịu được một chưởng của Dạ Ly Thần, điều này chứng tỏ thực lực của Dạ Ly Thần cực kỳ khủng bố.

“Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?”

Giọng nói các chủ Sát Thủ Các có chút run rẩy, hắn ta lần nữa dò hỏi Dạ Ly Thần.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.