Lúc này Thượng Quan Phong mở miệng nói: “Tô sư muội, muội chưa lập gia đình mà đã bị nghi ngờ là mang bầu, chuyện này quả thực không tốt cho cho danh tiếng của muội. Ta có một cái đề nghị như thế này, Tô sư muội có hứng thú để nghe hay không?”
“Huynh muốn nói gì thì cứ việc nói, không cần phải dài dòng như vậy!”
Mặt Thượng Quan Phong đầy vẻ lúng túng, nhưng hắn ta vẫn nói tiếp: “Tô sư muội, sao muội không bỏ đứa bé này đi? Như vậy thì muội sẽ không bị liên lụy nữa, nếu như Tô sư muội không ngại, thì ta tình nguyện cưới Tô sư muội làm thê tử, muội cũng đã biết ta là Nhị hoàng tử của Thủy Vân Quốc, đến lúc đó bổn hoàng tử nhất định sẽ phong nàng làm Vương Phi. Nếu như có một ngày ta may mắn được lên làm hoàng đế thì muội cũng sẽ chính là hoàng hậu của Thủy Vân Quốc.”
Sau khi nói xong, Thượng Quan Phong nhìn Tô Tử Mạch với ánh mắt đầy mong đợi, với điều kiện phong phú như thế, hắn ta cảm thấy Tô Tử Mạch chắc chắn sẽ không từ chối lời đề nghị của mình.
Nhưng mà Thượng Quan Phong lại phải bất ngờ bởi vì Tô Tử Mạch chẳng những không đồng ý với điều kiện của hắn ta, mà nàng chỉ liếc mắt về phía hắn ta đúng một cái, ánh nhìn đó cứ như đang nhìn một người ngu ngốc vậy.
“Thượng Quan Phong, đầu óc huynh có phải bị hỏng rồi không? Bổn tiểu thư danh tiếng xấu hay tốt, có lấy chồng hay không thì có quan hệ gì với huynh?”
Tô Tử Mạch vốn đang cảm thấy Thượng Quan Phong nhìn thế mà cũng không tệ lắm, có thể miễn cưỡng quen biết, ai mà ngờ hắn ta lại là người tự cho mình là đúng như vậy.
Ngay cả cả nàng có mang thai thì cũng sẽ không coi trọng loại người như vậy, sau khi từ chối Thượng Quan Phong, Tô Tử Mạch trực tiếp rời đi.
Sau khi rời khỏi Thượng Quan Phong, nhất thời Tô Tử Mạch cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, những lời vừa nãy của Thượng Quan Phong thật sự làm nàng cảm thấy rất chán ghét.
Sau khi rời khỏi quán trà Tô Tử Mạch đang chuẩn bị trở lại nhà họ Tô, nhưng đi được một nửa thì nàng bỗng nhiên dừng bước.
Chẳng biết tại sao Tô Tử Mạch lại đột nhiên có một loại trực giác rất mãnh liệt, giống như vẫn luôn có người đi phía sau mình.
Tô Tử Mạch nhìn về bốn phía một lần, nàng cũng không phát hiện ra bất kỳ bóng người nào, nhưng cảm giác lo âu trong lòng lại ngày càng trở nên mãnh liệt.
Lúc này Tô Tử Mạch lựa chọn tin tưởng trực giác của bản thân, với kinh nghiệm làm đặc công ở kiếp trước thì có những lúc trực giác của bản thân còn chuẩn xác hơn cả những thứ mà chính mắt mình nhìn thấy.
Sau đó Tô Tử Mạch lập tức quay đầu, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong thực tế, sự phòng bị của nàng đã được nâng lên mức cao nhất.
Quả nhiên, khi Tô Tử Mạch đi tới đầu một con hẻm, thì bất chợt có thứ ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ trong ngõ hẻm, trực tiếp đâm về phía ngực nàng.
Nếu như Tô Tử Mạch đi đứng không phòng bị giống như bình thường, thì lúc đó nhất định sẽ bị cây kiếm này đâm trúng.
Nhưng cũng may là trước đó Tô Tử Mạch vẫn luôn duy trì sự đề phòng, trước khi luồng ánh sáng lạnh lẽo kia kịp đâm tới thì Tô Tử Mạch đã tìm thấy điểm sơ hở, nàng lắc người một cái tránh thoát khỏi chiêu này.
Mà vào lúc này, có một nam nhân vóc dáng thấp bé, lấm la lấm lét xuất hiện ở trước mặt nàng. Tên nam nhân đó nhìn về phía Tô Tử Mạch với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, giống như ông ta đang kinh ngạc vì sao Tô Tử Mạch lại có thể tránh được một kiếm này của mình.
“Ngươi là ai? Tại sao phải giết bổn tiểu thư?”
Tô Tử Mạch nhìn chằm chằm nam nhân kia một hồi, ở trong ấn tượng của nàng thì dường như từ xưa đến nay nàng chưa từng gặp người đàn ông này.
Vô duyên vô cớ nhưng lại tìm trăm phương ngàn kế để ám sát mình, nàng cảm thấy trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Nam nhân kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ha ha! Chúng ta làm sát thủ, từ trước đến nay đều lấy tiền làm việc, không cần lý do, muốn trách thì hãy trách cái người mà ngươi đã đắc tội!”
Sau khi nói xong, tên đó lại quơ quơ thanh trường kiếm trong tay, tiếp tục đâm về phía Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch thấy vậy chỉ có thể bị động ngăn cản.
Trong lúc giao thủ nàng phát hiện ra rằng người này có tu vi vượt xa mình, trên trường kiếm của hắn ta còn tản ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
Từ linh lực và màu sắc của tia sáng, ta có thể thấy được tu vi của người này đã đạt đến cấp bậc linh sư.
Mà bây giờ Tô Tử Mạch mới chỉ là một linh giả mà thôi, mặc dù dựa vào đan dược lần trước, tu vi của Tô Tử Mạch đã đạt đến linh giả cấp chín.
Cho dù là như vậy nhưng giữa linh giả và linh sư vẫn còn có một khoảng cách rất xa, Tô Tử Mạch phải dựa vào hỏa diễm thuật mới có thể miễn cưỡng chống lại tên sát thủ.
Sát thủ kia cũng không ngờ tới việc mặc dù tu vi của Tô Tử Mạch không cao nhưng chiến lược được biểu hiện ra lại mạnh như vậy, trong lúc này vẫn không thể một kiếm đâm chết Tô Tử Mạch.
Ngay lúc sát thủ đang phiền não thì Tô Tử Mạch đột nhiên cảm thấy trong bụng có cái gì đó đang động đậy.
Chỉ trong chốc lát sau Tô Tử Mạch đã phục hồi lại tinh thần, đây không phải là động thai trong truyền thuyết hay sao?
Đứa bé này sớm không động muộn không động, hết lần này tới lần khác, ngay lúc mình đang giao thủ với người khác thì lại bắt đầu động đậy, chẳng lẽ nhìn thấy mẫu thân đang đánh nhau nên cũng muốn trợ giúp một tay ư?
Lúc này Tô Tử Mạch đang cảm thấy không biết phải làm sao, dưới sự ảnh hưởng của việc bị động thai, đương nhiên thực lực của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, rất nhanh sẽ bị ép phải tháo chạy.
Tên sát thủ thấy động tác của Tô Tử Mạch bất chợt chậm lại thì không khỏi mừng rỡ, mặc dù không biết tại sao Tô Tử Mạch lại như vậy, nhưng cơ hội tốt như thế hắn sẽ không bỏ qua.
Sát thủ công kích chiêu sau ác liệt hơn chiêu trước, mặc dù Tô Tử Mạch đã lấy toàn lực ra để chống cự nhưng cuối cùng vẫn thua trận.
Trường kiếm của tên sát thủ sắp cắt mất đầu Tô Tử Mạch rồi thì đột nhiên có một ánh sáng màu vàng từ trên trời hạ xuống, trực tiếp đánh vỡ thanh trường kiếm trong tay tên sát thủ thành những mảnh vụn.
Tô Tử Mạch vốn cho rằng mình chắc chắn sắp phải chết rồi, nhưng không ngờ trong họa được phúc.
Ngẩng đầu lên một cái đã nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở ngay trước mặt nàng. Khi nhìn thấy bóng lưng này thì trong nháy mắt Tô Tử Mạch cảm thấy giật mình, tại sao bóng lưng và trang phục của người này lại quen mắt như vậy chứ?
Cái người đột nhiên xuất hiện để cứu mình đây, không phải Dạ Ly Thần thì còn là ai?
Sau khi tên sát thủ thấy Dạ Ly Thần ra tay cứu Tô Tử Mạch thì sắc mặt hắn ta cũng có sự biến đổi lớn, nhưng hắn cũng phản ứng lại khá nhanh.
Vừa rồi Dạ Ly Thần đánh một chiêu làm nát bươm trường kiếm trong tay hắn, tên sát thủ này cũng biết tu vi của Dạ Ly Thần hơn mình rất nhiều.
Tình huống này đương nhiên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Tên sát thủ kia không nói thêm gì nữa mà trực tiếp xoay người chạy, sát thủ ngoài việc có bản lĩnh đi ám sát bí mật ra thì kỹ năng chạy trốn cũng rất mạnh.
Thấy tên sát thủ muốn chạy nhưng Dạ Ly Thần vẫn đứng tại chỗ như cũ chứ không có ý định động thủ ngăn cản, tên sát thủ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bây giờ hắn đã chạy ra xa cả mấy chục thước, với khoảng cách này thì đến cả đối phương có là linh vương cũng không thể đuổi kịp hắn ta.
Ngay khi tên sát thủ nghĩ rằng mình đã có thể tẩu thoát thì Dạ Ly Thần bất chợt đưa tay ra không trung rồi nhẹ nhàng siết chặt lại.
Tên sát thủ vừa nãy còn sải chân chạy như bay lại cảm thấy bản thân giống như đang bị thứ gì đó kéo chân lại, dù cho hắn có dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể nhúc nhích được chút nào.
Dạ Ly Thần lại đưa tay về phía sau kéo một cái, tên sát thủ lập tức bị một loại sức lực to lớn kéo về trước mặt Dạ Ly Thần với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ chạy đi của hắn ta.
Tô Tử Mạch ở sau lưng Dạ Ly Thần đã thấy rất rõ ràng những cảnh tượng này, trong đôi mắt của nàng tràn đầy kinh hãi.
Trước kia Tô Tử Mạch cũng đã biết rằng tu vi của Dạ Ly Thần sâu không lường được, nhưng lần này được tận mắt chứng kiến thì nàng mới nhận ra tu vi của hắn cường đại như thế nào.
“Ở trước mặt bản tôn mà cũng muốn chạy trốn, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Khuôn mặt Dạ Ly Thần tràn ngập sự coi thường, trong mắt hắn, những tên sát thủ này thật sự chẳng khác gì con kiến.