Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 400: Chương 400: Uyên Không Chi Đặc Công Thi




Tô Tử Mạch suy nghĩ lại thì lại càng muốn hiểu ra nguyên nhân bên trong, xem ra sau khi hai nhóm đó đánh nhau một hồi cũng chỉ còn lại bao nhiêu người đó thôi, còn nam nhân cao lớn này vì chuyện đã xảy ra trước đó đã ghét lây đến Tô Tử Mạch, cho nên mới men theo đường cái mà tìm Tô Tử Mạch muốn trả thù.

Ngay khi trong lòng Tô Tử Mạch đang suy đoán, nam nhân to lớn này cuối cùng cũng đi tới trước mặt Vương Vũ, chỉ thấy trên người bọn họ có dính không ít vết máu, xem ra vừa rồi chắc chắn là đã trải qua một trận chiến rất vất vả.

Hơn nữa nhóm người này lúc ban đầu có hơn chục người, nhưng giờ tính luôn cả nam nhân to lớn này thì cũng chỉ còn lại có ba người mà thôi. Cồn về những người khác thì e rằng đã chết trong trận quyết chiến ban nãy rồi.

Chỉ thấy nam nhân cao lớn nhìn thấy Tô Tử Mạch, hai mắt đột nhiên đỏ lên, nói: “Nha đầu thối tha nhà ngươi, vì mấy lời của người mà đã hại chết biết bao nhiêu huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ tính toán món nợ này với người cho ra trò.”

Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của đối phương, Tô Tử Mạch lại cười khinh bỉ nói: “Rõ ràng là tựngươi đụng phải người ta, lại cứng mồm không chịu xin lỗi, sau đó còn lôi kéo huynh đệ của mình đến đánh nhau với người ta. Những huynh đệ đó của ngươi đều bị ngươi hại chết đấy, ngươi còn không kiểm điểm lại vấn đề của bản thân mà ngược lại còn đổ lỗi cho ta, rõ ràng thật là nực cười mà.”

Trước sự phản bác của Tô Tử Mạch, nam nhân cao lớn càng thêm tức giận, sắc mặt đã tím tái, có lẽ vì lời nói của Tô Tử Mạch đã chạm vào chỗ đau của hắn ta, hắn ta cũng biết rằng mình không thể nào phản bác lại được, lúc này hắn ta không nói thêm một câu nào đã trực tiếp xách đại đao trong tay chém về phía Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nhìn thoáng qua đã thấy thanh trường đao trong tay của nam nhân to lớn kia đang lóe lên ánh sáng màu xanh mờ nhạt, nam nhân to lớn này vậy mà lại tu vi cấp linh thánh, mặc dù ở trước mặt Tô Tử Mạch là linh đế cấp chín thì linh thánh này hoàn toàn không đáng ngó tới, nhưng đối với những người bình thường mà nói để có được tu vi như vậy cũng không thể xem là tệ được.

Nhìn thấy trường đao trong tay nam nhân cao lớn sắp chém vào người Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch lúc này mới hơi giơ tay lên, trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao lại.

Nhìn thấy điều này, đôi mắt của nam nhân to lớn đột nhiên mở to lên, dường như hắn ta không nghĩ rằng Tô Tử Mạch, một nữ nhân trông có vẻ yếu ớt lại có bản lĩnh tay không đón đao, sau cú sốc đó, nam nhân to lớn cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Bản thân mình đường đường là một nam nhân to tướng như vậy mà nếu như một nữ nhân như Tô Tử Mạch còn không đánh lại được thì sau này nếu bị truyền ra ngoài làm sao có thể tiếp tục sống được nữa, huống hồ chi bên cạnh còn có hai người bạn đồng hành của mình đang dõi theo.

Nghĩ đến đây, nam nhân cao lớn đột nhiên tăng thêm sức mạnh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, muốn dùng sức ấn trường đao trong tay xuống, nếu như Tô Tử Mạch thích kẹp đao bằng ngón tay, vậy thì hắn ta chỉ cần dứt khoát cắt đứt ngón tay của Tô Tử Mạch là được rồi.

Nhưng mặc cho nam nhân to lớn này đã dốc hết sức lực của bản thân ra, trường đao trong tay dường như bị đóng băng ở chỗ đó, không thể tiến về phía trước một ly nào, nhưng vẻ mặt của Tô Tử Mạch lại thờ ơ vồ cùng, khóe miệng còn có một nụ cười nhàn nhạt, tựa như hoàn toàn không hề dùng lực.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nam nhân to lớn cuối cùng cũng đã nhận ra thực lực chân chính của Tô Tử Mạch chắc chắn không tệ như vẻ bề ngoài, lúc này hắn ta cũng không thèm để ý để thể diện nữa, nhanh chóng hét lên với hai người bên cạnh: “Hai người các ngươi còn muốn xem đến bao giờ nữa. Khi nào thì mới giúp ta cùng nhau giải quyết nha đầu thối tha này?”

Hai người đồng bọn của nam nhân cao lớn vốn dĩ còn đang sững sờ trước biểu hiện dũng mạnh của Tô Tử Mạch, sau khi nam nhân cao lớn hét lên bọn họ cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hai người nhanh chóng nâng trường đao trong tay của mình lên, tấn công hai phía khác của Tô Tử Mạch.

Tô Tử Mạch nhìn thấy vậy, ý cười trên khóe miệng lập tức biến mất, hai ngón tay vừa dùng lực, liền nghe thấy một tiếng “cạch”, trường đao trong tay nam nhân to lớn kia lập tức bị bẻ gãy thành hai mảnh.

Cùng lúc đó, Tô Tử Mạch vươn hai tay ra, khi hai người bên cạnh tấn công, hai nắm đấm của nàng đồng thời đánh thẳng vào ngực bọn họ, thanh đại đao trong tay còn chưa kịp chém xuống, cả người liền bay đi như diều bị đứt dây.

“Các ngươi chỉ có một chút xíu bản lĩnh này mà dám đến tìm bổn tiểu thư để tính sổ sao. Hôm nay bổn tiểu thư niệm tình các ngươi đã bị chết rất nhiều huynh đệ nên không giết các ngươi. Các ngươi mau chóng cút đi đi.”

Tô Tử Mạch hôm nay tâm trạng đang tốt nên không muốn giết người, nàng quyết định tha cho ba người bọn họ một con đường sống, nhưng ba tên gia hỏa này có vẻ không muốn chấp nhận lòng tốt của Tô Tử Mạch, đặc biệt là cái tên nam nhân to lớn kia lúc này còn đang đỏ mắt nhìn Tô Tử Mạch, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“A…”

Nam nhân to lớn đột nhiên gầm lên một tiếng, rồi sau đó lại lao về phía Tô Tử Mạch. Đồng thời, ánh sáng màu xanh trên cơ thể của hắn ta lại nhàn nhạt lóe lên.

Nhìn thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nheo đôi mắt phượng lại, cảm thấy rất thích thú, cái tên gia hỏa này chỉ là thánh linh mà thôi, nhưng hiện tại vậy mà lại đột nhiên bộc phát ra tu vi cấp linh vương, chẳng lẽ hắn đang sử dụng loại cấm thuật bí pháp nào đó?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Tử Mạch cũng rất tò mò, nàng cũng có hiểu biết nhất định về cấm thuật bí pháp để tạm thời làm nâng cao tu vi của mình này, theo lý mà nói nếu dùng phương pháp này để cưỡng chế nâng cao tu vi của bản thân thì sẽ không thể kéo dài được quá lâu, hơn nữa luôn mang đến không ít các tác dụng phụ.

Nhìn thấy nam nhân cao lớn đã xông tới trước mặt mình, lúc này Tô Tử Mạch cũng không có gì vội vàng giết cái tên nam nhân cao lớn đó, đối với Vương Vũ mà nói, nam nhân to lớn này bây giờ là một vật thí nghiệm của nàng, nàng phải quan sát kỹ cái tên nam nhân lớn này rốt cuộc là đang sử dụng loại bí pháp nào, tiếp theo đây sẽ lại xảy ra những biến hóa như thế nào nữa.

Chỉ thấy Tô Tử Mạch không ngừng dịch chuyển, tuy rằng tu vi của nam nhân cao lớn đã tạm thời tăng lên cấp bậc linh vương, nhưng ở trước mặt Tô Tử Mạch vẫn không đủ, sau một hồi truy đuổi hắn ta còn không thể động tới một mảnh y phục của Tô Tử Mạch.

Cùng lúc đó, màu đỏ như máu trong mắt nam nhân cao lớn cũng đã bắt đầu từ từ biến mất, động tác của hắn cũng bắt đầu chậm lại, ánh sáng của linh lực trên người hắn cũng lần nữa chuyển từ màu lam sang màu xanh đen, rõ ràng là thời gian duy trì của bí pháp này đã kết thúc rồi.

Khi Tô Tử Mạch đang định nhân cơ hội này để chế ngự nam nhân to lớn và hỏi cho kỹ chuyện này, thì đột nhiên sắc mặt của Tô Tử Mạch chợt thay đổi, đồng thời quay lại nhìn sang bên cạnh.

Chỉ nhìn thấy một luồng hàn quang trên bầu trời đêm từ xa đã thoáng chốc đến gần, rồi sau đó vụt qua trước mặt nam nhân to lớn, mãi sau khi Tô Tử Mạch nhìn thấy rõ ràng, nàng mới nhận ra rằng hàn quang đó hóa ra là một thanh trường kiếm.

Tốc độ bay của thanh trường kiếm vừa rồi thực sự là quá lớn, nên chỉ nhìn thấy một luồng hàn quang, Tô Tử Mạch còn đang kinh ngạc thì đã phát hiện nam nhân to lớn đột nhiên ngã xuống đất, Tô Tử Mạch cúi đầu nhìn xuống và thấy trên cổ của nam nhân to lớn xuất hiện một vệt máu nhỏ. Một lúc sau, máu tươi từ trong vết máu đột nhiên phun ra.

Trong lòng Tô Tử lập tức lóe lên một suy nghĩ: “Một thanh kiếm quá nhanh”.

Thì ra ban nãy trường kiếm này đã trực tiếp cắt cổ nam nhân cao lớn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên nhất thời vết thương chưa xuất hiện, mà đến khi nam nhân cao lớn ngã xuống đất, máu tươi mới ngay lập tức phun ra.

Sau khi Tô Tử Mạch hiểu rõ chuyện này, trong lòng vừa cảnh giác lại có chút tức giận, Tô Tử Mạch vẫn muốn hỏi nam nhân cao lớn đó về bí pháp vừa rồi hắn ta đã sử dụng, nhưng bây giờ lại bị người khác giết chết mất rồi, điều này khiến Tô Tử Mạch khá là không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.