Xuyên Không Đến Sở Quốc Làm Thần Y

Chương 33: Chương 33




Từ sau đêm hôm qua trở về, Vương Ngải Lị vẫn luôn đắn đo suy nghĩ. Đối với hành động quá mức chủ động của Chu Á Liên, nàng vừa giận vừa lo lắng. Thiếu chút nữa là Bệ hạ đã đem nàng ta ôm vào lòng. Nếu như nàng ta thành công có được sự chú ý của người, vậy địa vị của nàng có khi nào sẽ bị lay đổi?? Mẫu nghi thiên hạ thế nhưng lại không hạ sinh được vương tử? Thật nực cười. Nàng đã bắt đầu hoài nghi tình cảm của Sở Khải Phong đối với Mộc Thanh. Nhưng thế thì cũng không đến phiên Chu Á Liên nàng ta chen chân vào.

Vương Ngải Lị suy nghĩ đến xuất thần, thậm chí là khi cung nữ đến gõ cửa cũng không để ý. Phải đến khi Tú Liễn lần thứ ba lớn tiếng gọi nàng mới nghe.

Nương nương, ngự trù đã dọn đồ lên. Người ra dùng sớm, để nguội sẽ không ngon.

Nàng dời ánh mắt nhìn Tú Liễn đang đứng sau cánh cửa gỗ, chậm rãi đứng lên. Hôm nay ngự trù đã theo lời nàng nói, bày cơm ở bàn đá sau hoa viên, vì hoa hồng trong viện vừa nở bông, vô cùng đẹp mắt.

Nàng nếm thử sủi cảo nhân thịt bằm, chậm rãi thưởng thức. Một lúc sau, nàng hỏi Tú Liễn: Hiện tại đã là giờ nào?

Bẩm nương nương, đã là giữa giờ Thìn.

Ngải Lị bỏ đũa xuống: Bảo ngự trù dọn đi, bổn cung đã no.

Chuẩn bị y phục cho ta.

Thưa nương nương, người muốn đến nơi nào?

Ngải Lị nhíu mày khó hiểu nhìn nàng, hỏi: Ngày bình thường ta sẽ đến nơi nào?

Tú Liễn ngập ngừng, nói: Nô tỳ nghĩ... hôm nay người sẽ không đi. Nô tỳ nghe nói Thái hậu vừa rời Thọ Ninh cung đến chỗ Mộc quý quân.

Đến Mai An cung? Thật kì lạ. Từ khi nàng tiến cung, ngoại trừ lần Chu Á Liên xảy ra chuyện nàng chưa từng thấy Thái hậu đến đó. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Ngươi nghe ai nói?

Nô tỳ nghe đám cung nữ nói chuyện, còn nghe nói Trắc phi cũng cùng đi.

Nàng lặng tiếng suy nghĩ một lúc, rồi nói: Ngươi giúp ta nghe ngóng chuyện. Hôm nay bỏn cung sẽ ở trong hoa viên hoạ, không xuất hành.

Nô tỳ tuân lệnh.

- ----------------------------------------

Thái hậu từ sớm đã muốn đến nhìn Mộc Thanh, vài hôm trước đã nhìn thoáng dáng vẻ của y, bụng có điều khác thường. Điều này khiến người vô tình nhớ đến lúc nàng mới đăng cơ Hoàng hậu, có người nói có một nam nhân rất yêu một nam nhân khác, vì người kia mà bất chấp nguy hiểm tìm ra cách hoài thượng hài tử, nhưng cuối cùng họ laj không thể ở bên nhau.

Mộc Thanh y thuật tinh thông, nếu nói y có thể tìm ra cách kia, rất đáng tin. Vì vậy mục đích hôm nay người đến tìm y là để xác minh chuyện này.

Thái hậu đột nhiên đến, Ngọc nhi rất bất ngờ, nàng vừa thấy người, lúng túng hành lễ: Nô tỳ tham kiến Thái hậu.

Miễn lễ. Bổn cung đến tìm chủ tử của ngươi. Thái hậu thấy nàng đang bưng khay gỗ liền hỏi: Thứ đó mang cho y phải không?

Thưa vâng. Chủ tử đang cùng Hoàng thượng đối chuyện trong phòng.

Vậy tốt, Bổn cung đến đó, ngươi cứ đi cùng.

Ngọc nhi im lặng đi theo Thái hậu, nàng để ý có khi Trắc phi sẽ nhìn nàng một cách tò mò, nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ như còn chưa trưởng thành.

Đến trước cửa phòng, Ngọc nhi gõ cửa: Chủ tử.

Trong phòng, Sở Khải Phong khí thế bừng bừng đang đặt Mộc Thanh dưới thân, cẩn thận không đè lên bụng y, hôn môi mãnh liệt. Nghe thấy tiếng nàng gọi, Mộc Thanh vội đẩy hắn ra, trừng mắt ra hiệu.

Sở Khải Phong thoả mãn lau môi, đứng dậy mở cửa, thấy Thái hậu, hắn cũng có chút ngạc nhiên.

Mẫu hậu, người đến đột ngột như vậy, nhi thần...

Thái hậu ra hiệu ngắt lời hắn, người quay sang nói với Chu Á Liên: Con ra hoa viên ngắm cảnh một lúc, sau khi xong việc ta sẽ ra cùng.

Á Liên cũng không hỏi nhiều, nàng gật đầu: Thần thiếp đã hiểu.

Thái hậu bước vào phòng, Mộc Thanh theo lễ không thể nằm tiếp, y động tác hơi giữ bụng, đứng dậy hành lễ: Thần tham kiến mẫu hậu.

Sở Khải Phong sau khi tiếp nhận chén thuốc từ tay Ngọc nhi thì mang vào, để trên bàn, rồi nhanh chân đến bên, đỡ y.

Mẫu hậu, người ngồi đi, nhi thần không biết người đến, trà bánh cũng không có chuẩn bị.

Ta là thân mẫu của con, còn cần khách khí như vậy?

Hắn cười ngượng.

Thái hậu liên tục chú ý đến bàn tay đang bảo vệ bụng của Mộc Thanh, hỏi: Ta nghe nói tháng này Mộc Thanh thân thể bất hảo, thường xuyên phải nằm nghỉ trong phòng. Hôm nay đến xem, quả thật đã tiều tụy đi nhiều.

Mộc Thanh mỉm cười nhìn hắn, ngầm ra ám hiệu. Sở Khải Phong cười đến mặt nở hoa, vui vẻ nói với người: Mẫu hậu, y đúng thật chịu khổ không ít. Đều là do đích nội tôn của người biến y thành như vậy.

Nét mặt Thái hậu lộ rõ sự ngạc nhiên, người phải hỏi lại: A Phong, những lời con vừa nói, là có ý gì?? Là sự thật?

Mẫu hậu, người không nghe sai. Thanh nhi sắp hạ sinh đích nội tôn cho người, giang sơn Đại Sở sắp có người kế vị.

Thái hậu từ ngạc nhiên chuyển sang cười mãn nguyện, hai tay chắp lại: Cảm tạ tiên hoàng phù hộ.

Người nói như vậy, nhi thần lại thấy hổ thẹn. Hoàng đế từ xưa tam cung lục viện, chuyện nhi tử chưa từng là nỗi lo. Nhưng mà hắn thì lại khác.

Không nên trách con sao, mẫu hậu đã từng tuổi này còn chưa được bồng nội tôn.

Thái hậu quay sang nhìn Mộc Thanh: Đã hoài thai tại sao không nói cho ta nghe, nhìn sắc mặt con tiều tuỵ như vậy, nhất định cần thêm đồ bổ.

Mẫu hậu, thần không sao, chẳng qua là kì thai nghén. Hơn nữa thần đã mập lên nhiều.

A, đúng rồi. Thanh nhi, mau dùng dược. Hắn bưng chén lên, cẩn thận thổi bớt nóng, đưa đến bên miệng y. Mộc Thanh hơi nhíu mày, nhắc hắn Thái hậu vẫn còn ở đây.

Thái hậu nhìn hắn ân cần với y, lại nhớ đến chuyện cũ. Nhiều năm về trước, phụ hoàng của Sở Khải Phong cũng từng yêu sủng người như vậy.

Ta không cản trở hai con ân ái. Chẳng hay Mộc phu nhân ở đâu, ta muốn cùng nàng nói chuyện.

Mẫu thân thần có lẽ đang ở tư phòng thêu, người cứ nói Ngọc nhi đi báo một tiếng...

Không cần, ta sẽ đích thân đến tìm nàng. Dựng phu cũng nên đi lại nhiều, A Phong cứ nhốt con ở trong phòng mãi cũng không phải cách tốt. Đợi ta chọn một ngày tốt sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần, chào đón tiểu tôn tử của ta.

Mộc Thanh khẽ xoa bụng, cười viên mãn.

Mẫu hậu nói rất đúng, ta nên ra ngoài đi lại. Hoa viên có lẽ hoa đã nở, huynh cứ đi việc chính sự, ta đã có Ngọc nhi chăm sóc.

Vậy được, ta đi dặn dò Dư Minh chuẩn bị đồ bổ, trưa nay sẽ hầm gà cho đệ. Như để ngăn y nói câu tiếp theo,hắn nói thêm: Chăm sóc cho đệ chính là chính sự.

Mộc Thanh cười bất đắc dĩ với hắn.

Ngọc nhi đi theo hầu y, nàng chỉ mới biết chuyện y hoài thai được mấy ngày, đến giờ nàng vẫn mơ hồ.

Ngọc nhi, em còn nhìn nữa hài tử đều bị em nhìn đến ngượng.

Công tử, điều này thật kì diệu. Em là lần đầu tiên thấy nam tử hoài thai.

Mộc Thanh nhìn quanh, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó thiếu vắng.

Phải rồi, Ngọc nhi, tiểu Tuyết đâu? Thường ngày em không phải rất quấn lấy nó sao?

Tiêu rồi, em đã quên mất. Tiểu Tuyết có thể đã chạy loạn trong hoa viên, em sẽ lập tức đi tìm.

Không cần vội, ta cùng em tới đó. Ta muốn đến đó dạo.

Chu Á Liên đi lại trong hoa viên không tìm được hứng thú, Thái hậu thật lâu quá. Nàng có điểm chán nản gảy gảy cánh hoa.

Meo...

Một tiếng kêu nhỏ không rõ vang ở đâu. Á Liên trở nên hứng thú: A Mộng, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?

Nô tỳ nghe thấy, là tiếng mèo kêu.

Mau, mau đi tìm nó a.

Nàng vén từng bụi cây, tìm mèo nhỏ. Một lúc sau, nàng đã vui vẻ bế nó lên tay, là tiểu Tuyết.

A, là một cái tiểu bạch miêu, hảo khả ái.

Tiểu Tuyết hiển nhiên không thích người lạ, hơn nữa tư thế nàng bế cũng khiến nó khó chịu. Tiểu Tuyết không khách khí, theo bản năng cào nàng mấy vệt.

A... nàng bị đau phải thả tay: Mau giữ nó lại.

Tiểu Tuyết lần thứ hai nằm trong nàng, nó kêu đến ầm ĩ.

Kêu gì mà kêu. Ngươi xem móng của ngươi dài như vậy, cào ta đau. Ta phải đem móng của ngươi cắt xuống.

Chu Á Liên một bên giữ móng của nó, một bên cầm kéo cắt mạnh. Thế nhưng nàng làm sao biết thế nào cắt cho đúng, vì vậy nàng cứ thế cắt vào phần móng hồng, tiểu Tuyết kêu thảm một tiếng.

Tiểu Tuyết.

Tiếng gọi của Ngọc nhi thất thanh khiến nàng giật mình, tiểu Tuyết nhân cơ hội nhảy xuống, bên chân vừa bị cắt móng không thể chạm đất.

Ngọc nhi vội chạy đến ôm lấy nó, nhất thời không phân biệt vai vế, gần như lớn tiếng với nàng: Trắc phi, tiểu Tuyết nếu có đắc tội với người, người cũng đâu thể ngược đãi nó như vậy, nó chỉ là tiểu động vật.

Ngọc nhi, không được vô lễ.

Ngọc nhi hậm hực, chạy lại bên Mộc Thanh, lên án: Chủ tử, chân của tiểu Tuyết chảy máu rồi.

Ta... Á Liên ngập ngừng.

Không ngờ đến khi vừa ngửi mùi máu trên chân nó Mộc Thanh liền cảm đầu choáng váng, loạng choạng, một tay ôm bụng, tay kia tựa tường.

Chủ tử, người sao vậy?

Ngay lúc này Sở Khải Phong đã đến, hắn chưa hiểu rõ chuyện, chỉ chạy ngay đến ôm lấy Mộc Thanh đang chóng mặt: Thanh nhi, đệ xảy ra chuyện gì?

Không... không có.

Hắn nhìn Ngọc nhi đang bế tiểu Tuyết đáng thương, rồi lại nhìn đến Chu Á Liên đang cầm kéo trên tay.

Chuyện này là như thế nào?

A Mộng lo sợ hoàng thượng nóng giận: Hoàng thượng khai ân, chủ tử nô tỳ thật không có, chuyện này là do sủng vật của Quý quân đã cào trúng chủ tử, người chỉ muốn... muốn...

Muốn đem chân của nó cắt đi??

Chu Á Liên không vui, chỉ là một cái tiểu miêu, Sở Khải Phong lại nói đến như vậy: Đó không phải chỉ là một tiểu miêu hay sao? Ta có thể đền lại cho y.

Vấn đề không nằm ở chỗ đó. Trẫm vô cùng không thích giọng điệu ngạo mạn của nàng, sau này không cho phép nàng tái lại gần y.

Sau đó hắn đem y trở lại phòng. Chu Á Liên uất ức bật khóc, một mạch trở về Cảnh Nhân cung.

Trở lại phòng, Mộc Thanh trách móc hắn: Huynh thế nào lại dễ nổi nóng như vậy?

Đệ không sao chứ, vừa rồi bị thương chỗ nào?

Ta không có bị thương, chỉ là mùi máu tanh khó ngửi.

Sở Khải Phong thở dài.

Hôm nay trắc phi chắc chắn chịu đủ ấm ức, huynh không nên hung dữ với nàng như vậy.

Mấy ngày trước đệ còn dặn ta không được tiếp xúc nàng.

Cái này không giống, huynh sai rồi. Đợi lát nữa ta sẽ dã vài vị thuốc, kêu cung nữ đưa đến cho nàng, tay nàng bị cào chắc sẽ đau.

Việc ấy cứ để cho đám nô tài làm.

Được rồi, huynh đừng làm ra mặt ủ rũ như vậy, ta không trách huynh nữa. Nhưng mà huynh cũng không nên bảo bọc ta quá kĩ.

Ta đã biết, tất cả đều nghe theo đệ.

- --------------- Ninh Thư cung --------------

Nương nương, nương nương, nô tỳ đã nghe ngóng được một tin rất hay. Tú Liễn chạy đến chỗ Vương Ngải Lị đang ngồi, thở gấp gáp.

Có chuyện gì?

Người không thể tưởng tượng được đâu, Trắc phi ở Mai An cung đã đắc tội với Mộc quý quân, bị hoàng thượng trách phạt.

Ồ, vậy sao? Nàng thâm ý mỉm cười bên mép: Thật trùng hợp.

Tú Liễn hơi nhíu mày khó hiểu, không rõ nàng nói là ý gì.

Tú Liễn, bổn cung hỏi ngươi, ngươi đối với bổn cung có bao nhiêu trung thành?

Tú Liễn trở nên căng thẳng, nàng đáp: Nô tỳ theo người từ năm tám tuổi, luôn nghe theo chỉ thị của người, chưa từng làm trái, nô tỳ còn từng vì người mạo hiểm tính mạng. Nô tỳ tuyệt đối không phản người, tuyệt đối trung thành.

Rất tốt, rất tốt.

Nàng vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại bị câu hỏi tiếp theo của Vương Ngải Lị doạ sợ: Vậy nếu ta muốn ngươi giết người, ngươi sẽ ra tay chứ?

Nô tỳ...

Rượu, rượu đâu, mau mang cho ta... hức. Chu Á Liên nằm dài trên bàn, người toàn mùi rượu, thỉnh thoảng còn nghe âm thanh nàng nức lên.

Trắc phi, người đã uống rất nhiều, còn uống nữa sẽ không tốt.

Ngươi quản ta chắc?? Mau đem rượu ra đây.

Cung nữ nhíu mày, không còn cách nào đành bưng khay đi đổi rượu.

Á Liên cảm thấy trong phòng trống vắng, nàng chập choạng đứng dậy, ra ngoài cửa. Thấy thị vệ đứng gác, nàng ra hiệu ngoắc ngoắc tay. Thị vệ thấy vậy, lại gần.

Trắc phi có gì sai phó?

Lại đây cùng ta uống rượu. nàng mạnh tay kéo hắn vào tư phòng.

Trắc phi... thế này không phải phép, hạ thần sẽ mang tội chết.

Nàng cười hề hề, đáp: Có gì phải sợ, ta bảo vệ ngươi.

Nàng cầm chén lên, nhét vào tay hắn: Nào, uống đi. Sau đó ngươi phải cùng ta tâm sự...hức.

Á Liên ngửa cổ một ngụm uống trọn, nàng là lần đầu tiên uống, thế nhưng lại uống rất nhiều. Người thị vệ kia có chút ngây ngẩn nhìn nàng. Hắn nguyên tự gọi là Trần Phú, đã theo bảo vệ nàng sáu năm, hắn so với nàng lớn hơn năm niên kỷ.

Hắn yêu thích nàng, nhưng phận tôi tớ nào dám với cao.

Á Liên bắt đầu nằm gục, nói ra ủy khuất của mình: Ngươi nói xem, vị quý quân kia so với ta có gì tốt hơn. Ta rõ ràng xinh đẹp hơn y. Nhưng mà... hức... nhưng mà ngươi có biết không, hôm nay Phong ca ca đã vì y mà lớn tiếng mắng ta, huynh ấy đã mắng ta... Ta thích huynh ấy như vậy, huynh ấy lại không thèm để ý ta...

Trắc phi... hắn đánh bạo khẽ vén bên tóc mai của nàng: Liên nhi...

Cung nữ kia đi lấy rượu, giữa đường gặp một người, người kia chặn đường nàng.

Ngươi là ai?

Ta cũng giống ngươi, một cung nữ.

Ngọc Châu nhìn rõ cung nữ trước mặt.

A, ta nhớ ra rồi, ngươi là cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.

Đúng vậy.

Nhưng ngươi sao lại ở đây, ngươi cản đường ta.

Tú Liễn nhìn bình rượu trong khay, hỏi: Thứ này ngươi muốn đem đi đâu?

Rượu này sao? Là đưa đến cho Trắc phi. giọng điệu của nàng có ba phần chán ghét bảy phần chán nản.

Ngươi có phải rất ghét nàng không?

Ngọc Châu rất bất ngờ với câu hỏi này, nàng nhìn ngó xung quanh, rồi nhỏ giọng: Đúng vậy. Nàng ỷ được Thái hậu sủng ái, rất hay nổi nóng với chúng ta.

Tú Liễn mỉm cười, lấy ra từ trong tay áo một thỏi vàng và một vật gì đó nho nhỏ.

Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, đây là phần thưởng tạm ứng, đợi sau khi làm xong chuyện ta sẽ đưa thêm rất nhiều.

Từ trước đến giờ Ngọc Châu chưa từng động đến thứ quý giá như vậy, hai mắt nàng sáng lên: Có chuyện gì?

Ta muốn ngươi giúp ta, hãm hại Trắc phi.

Nghe xong, nét mặt Ngọc Châu có phần tối lại.

Ngươi muốn ta tự mình tìm cái chết a? Đụng đến nàng, nếu bị tra ta Thái hậu nhất định đem ta lăng trì.

Ngươi trước tiên nghe ta nói, đảm bảo sẽ không có hại đến ngươi. Ta giao cho ngươi thứ này, ngươi đem bỏ vào lư hương trong phòng nàng, sau đó tìm một nam nhân đưa đến, cùng nàng đồng sàng.

Ngươi thật sự điên rồi. Ta lấy đâu ra nam nhân đưa đến.

Trước phòng của nàng chẳng lẽ không có lấy một thị vệ? Ta đã chuẩn bị loại tốt nhất, ngay sau khi hạ dược, ngươi phải ngay lập tức rời khỏi phòng. Dược này chỉ tan trong vòng nửa canh giờ. Việc còn lại ngươi chỉ cần giao cho ta.

Vậy, ta...

Thấy nàng lưỡng lự, Tú Liễn liền nhét ngay thỏi vàng vào tay nàng: Số tiền này đủ để cho ngươi sống an nhàn cả đời, còn nhiều hơn nữa, ta sẽ đưa sau. Sau khi làm xong, ta đảm bảo chuyện này sẽ không lộ ra ngoài. Vậy ngươi có nhận không?

Được, ta nhận.

Tú Liễn giao cho nàng. Ngọc Châu lén giấu thỏi vàng vào tay áo, nhanh chóng rời đi. Từ một góc gần đó, Vương Ngải Lị bước ra, nàng đã thay trang phục cung nữ, mặt cũng bôi xấu đi.

Nương nương, như vậy chắc chắn sẽ ổn chứ?

Ta đã tính toán. Cho dù có bị phát hiện, đám người bọn họ cũng sẽ không dám hé môi nói nửa lời, cung nữ kia ta sẽ xử lý gọn, bọn họ không có nhân chứng. Chỉ cần bệ hạ thấy nàng ta cùng nam nhân khác đồng sàng, nhất định nàng ta chỉ còn đường chết.

Ngọc Châu vừa bước vào phòng, nàng thấy Trần Phú đã đứng bên cạnh, canh Trắc phi đang nói nhảm.

Trần Phú thấy nàng, thoáng giật mình. Nàng không khuyên hắn ra ngoài, chỉ cười nhạt, nói: Vất vả cho Trần thị vệ, chủ tử say rồi người cũng chịu nghe nàng tâm sự.

Nàng vừa nói, vừa mở lư hương, bỏ vào thứ dược lúc nãy. Đợi khi hương dược bắt đầu bay lên, nàng xoay người dự định ra ngoài.

Khoan đã, ngươi đã bỏ gì vào trong đó?

Ta... ta không biết. nàng chạy ra ngoài, kéo cửa đóng chặt lại, rồi dựa vào tường thở dốc.

Ưm... có chuyện gì, ấm ĩ quá đi. Chu Á Liên nhíu mày khó chịu.

Trắc phi, ta... Có điểm không ổn, Trần phú cảm thấy người hắn đang nóng lên.

Á Liên cũng không khá khẩm hơn, trên người nàng cứ buồn buồn vắng vẻ, muốn được ai đó ôm lấy. Nàng nhìn nam nhân trước mặt, khuôn mặt kia rõ ràng là Phong ca ca. Nàng bật lên, ôm chầm lấy Phong ca ca .

Phu quân, chàng cuối cùng cũng đến tìm thiếp, thiếp yêu chàng, thiếp muốn...

Trắc phi, người đừng, ta không phải...

Trần Phú dần dần mất đi không chế, hắn mặc kệ, nữ nhân mình yêu ở trong ngực, cộng với xúc cảm mạnh mẽ từ mùi hương kia, hắn lao đến, cùng nàng triền miên.

Ngọc Châu ở ngoài nghe ngóng, không thấy có tiếng đập cửa nàng mới an tâm rời đi, ý định tìm Tú Liễn nhận nốt số thưởng kia.

Nàng trở lại chỗ cũ, nhưng mà lúc này Tú Liễn đang đứng cùng một người, cả hai đứng gần bụi cây lớn.

Đây là ai vậy? nàng hỏi.

Nàng đem ngân lượng đến cho ngươi.

Ngọc Châu mừng rỡ, nhận lấy ngân lượng. Nhưng có ai ngờ, phía sau tờ ngân phiếu là một con dao sắc bén, ngay sau khi nàng lấy ngân phiếu kia, con dao liền lao tới, đâm thẳng một nhát vào bụng nàng.

Vương Ngải Lị một bên dùng sức, một bên lấy tay bịt miệng nàng ta ngăn tiếng kêu. Phát hiện nàng ta không còn phản kháng, nàng mới buông ra.

Tú Liễn vô cũng sợ hãi: Nương nương, người giết nàng ta, giết...

Đừng nói lời vô nghĩa. Nàng đưa dao cho Tú Liễn.

Cầm lấy, rạch đứt mạch gân của nàng ta, rồi đem vào rừng vứt.

Tay Tú Liễn run rẩy, không dám cầm.

Mau lên, ta không có thời gian. Nếu để người khác bắt gặp, ngươi cũng khó thoát tội.

Tú Liễn cầm lấy dao, nhắm mắt rạch đại hại đường. Sau đó nàng cùng Vương Ngải Lị lôi xác Ngọc Châu đi, ra xa khỏi Cảnh Nhân cung, Ngải Lị nói với Tú Liễn: Ngươi đem nàng lôi ra xa một chút, bổn cung đứng đợi.

Nàng không dám cãi, vừa run sợ vừa cầu khẩn: Cô chết rồi tiệt đối đừng tìm ta, ta không cố ý hại cô, ta không cố ý.

Nàng được một lúc thì sợ hãi không thể bước thêm, đành để gần đó, rồi chạy lại tìm Vương Ngải Lị.

Đến nơi, Ngải Lị đã thay ra y phục dính máu, nhìn thấy Tú Liễn, nàng ném cho nàng ta một bộ y phục: Mau thay bộ đó ra,mang về đem đốt.

Trên đường rời khỏi Cảnh Nhân cung, Tú Liễn vừa đi vừa xoa tay, nghĩ đến việc mình vừa giết người, nàng vẫn chưa tránh khỏi sự run rẩy. Thế nhưng Vương Ngải Lị lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Nương... nương, chúng ta đang đến đây?

Đi tìm Bệ hạ, cùng người xem kịch hay. Nàng bỗng nhiên dừng lại: Ngươi về cung trước, nhớ là mang y phục kia đốt đi. Đợi ta xong việc sẽ trở về.

... Vâng.

- ------------------- Mai An cung ------------------

Mộc Thanh mơ mơ màng màng để Sở Khải Phong tùy ý mặc y phục giúp. Y vừa mộc dục, thế nhưng lại ngủ quên trong bồn, hắn lo lắng, vì thế đích thân giúp y tắm, rồi mặc y phục.

Đệ xem, còn nói ta bảo hộ đệ quá kĩ, ta chỉ vừa rời mắt, đệ đã xảy ra chuyện.

Buồn chết ta rồi, huynh đừng nói nữa, ta muốn ngủ.

Được, được. Mặc y phục xong liền ngủ.

Mộc Thanh nằm bẹp luôn trong ngực hắn, tiếng thở vang đều đều, y ngủ rồi. Hắn cũng rất muốn cởi ngoại bào lên ngủ cùng y, nhưng hắn còn việc chưa làm xong.

Đệ ngủ trước, ta đi một lát sẽ quay lại.

Mộc Thanh còn mê ngủ, chỉ ừm một tiếng. Hắn hôn lên trán y, rồi rời đi.

Thông báo: Chương 34, 35 có thể sẽ chậm tiến độ vì tớ bận thi nha ;-;.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.