Vương Ngải Lị đã biết, vào giờ nào mỗi tối thì Sở Khải Phong sẽ trở lại thư phòng. Người dành cả một ngày ở bên Mộc Thanh, buổi tối phải bỏ thời gian phê tấu chương. Vì vậy đường đi của nàng hướng đến Dưỡng Tâm Điện.
Hoàng hậu nương nương. cung nữ thấy nàng đến, cúi mình hành lễ.
Ngải Lị xua tay miễn lễ, hỏi: Bệ hạ đâu?
Nô tỳ không rõ.
Người vẫn chưa trở về điện?
Bẩm nương nương, Hoàng thượng từ tối vẫn chưa đến.
Nàng nhíu mày, không thể lường trước được chuyện này. Việc cũng đã làm, chỉ còn bước cuối, nếu không thể dụ Sở Khải Phong đến Cảnh Nhân cung, công sức của nàng xem như đổ sông đổ biển.
Vương Ngải Lị không nói tiếng nào, quay bước rời đi, thầm nghĩ sẽ đến Mai An xem thử. Thế nhưng thái giám lại nói cho nàng biết, Sở Khải Phong đã rời Mai An được ít lâu.
Sở Khải Phong nếu không đến thư phòng thì chính là ở Mai An cùng Mộc Thanh tú ân tú ái, chuyện này trong cung ai cũng rõ. Như thế nào mọi chuyện lại khác thường ngay vào đêm nay.
Nàng tâm trạng lo lắng quay về Ninh Thư cung. Tú Liễn vừa đốt đi y phục dính máu, trong tâm vẫn còn sợ hãi. Nàng ngồi thu mình ở góc phòng, đợi Vương Ngải Lị trở về. Vừa bước vào phòng, thấy dáng vẻ của Tú Liễn, Ngải Lị không vui vẻ, nói: Ngươi làm gì vậy, sợ người khác không biết ngươi vừa làm chuyện xấu hả? Ra đây.
Tú Liễn chậm rề, bước đến bên nàng, lắp bắp hỏi: Nương... nương, người đã xong việc rồi ạ?
Nói đến thật bực mình, Bệ hạ thế nhưng lại không ở Dưỡng Tâm Điện, cũng khống có ở Mai An cung. Trời tối, người rốt cuộc đã đi nơi nào?
Tú Liễn im lặng cúi đầu, Vương Ngải Lị ghé sang nhìn nàng, hỏi: Đống y phục kia, ngươi đã xử lý rồi chứ?
Nô... nô tỳ đã đem đi đốt, rất cẩn thận, không có để ai phát hiện.
Ừm. Nàng suy nghĩ một lúc: Bệ hạ có khi nào đến Thọ Ninh cung?
Chỉ còn một nơi này, Cảnh Nhân cung nàng vừa rời đi chưa được nửa canh giờ, người sẽ không có khả năng vô tình đến đó mà không bắt gặp nàng. Người cũng không đến Ninh Thư cung, vậy chỉ có thể là đã đến chỗ Thái hậu.
Nghĩ vậy, nàng liền lên đường đến Thọ Ninh cung, trước khi đi còn dặn dò: Ngươi ở lại, không cần đi theo. Cứ trở về phòng ngủ trước, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra ngươi biểu hiện khác thường.
Vâng...
Tú Liễn trở về phòng đóng chặt cửa, nàng lôi ra từ trong ngăn tủ một lá bùa hộ thân, vừa nắm trong tay vừa nhẩm miệng: Người đã chết không nên lưu luyến hồng trần, cô đi rồi tuyệt đối đừng về tìm ta, đừng tìm ta...
Vương Ngải Lị đến Thọ Ninh cung, Thái hậu rất bất ngờ.
Lị nhi, trời đã muộn, con đến tìm ta là có chuyện gì?
Nàng nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng của Sở Khải Phong.
Mẫu hậu, Bệ hạ người có đến thăm người không? Thần thiếp đến Dưỡng Tâm Điện, nhưng không gặp được.
Con đến chậm một bước, A Phong đã rời đi rồi.
Vậy... thần thiếp không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi, thần thiếp xin lui.
Thật sự trùng hợp đến vậy? Giống như Hoàng thượng đang cật lực tránh né nàng. Ngải Lị một lần nữa ôm tâm tư bực bội, trở về Ninh Thư cung.
Về phía Sở Khải Phong, hôm nay hắn không đến Dưỡng Tâm Điện là vì muốn cùng Thái hậu bàn việc chọn ngày lành mở tiệc. Sau đó mẫu tử hai người đã cùng nhau trò chuyện rất lâu, hắn ở lại cũng quá nửa canh giờ.
Trên đường trở về Mai An, hắn đi qua Cảnh Nhân cung. Nghĩ đến lời nói của Mộc Thanh và vẻ mặt oan ức của Chu Á Liên, hắn đã đưa ra một quyết định, mà sau này dẫn đến tổn thương cho Mộc Thanh. Sở Khải Phong đã vào Cảnh Nhân cung.
A Mộng thấy Hoàng thượng giá lâm, vội vàng nghênh giá: Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.
Miễn lễ. Chủ tử của ngươi đã nghỉ ngơi?
Thưa vâng. Trắc phi... có uống rượu, hiện tại đã say giấc nồng.
Uống rượu? Chu thái sư nuôi Chu Á Liên rất kĩ, nếu người biết được nhi nữ bảo bối vừa tiến cung đã học đòi uống rượu, còn uống đến say, chắc chắn sẽ đem nàng ra giáo huấn.
Sở Khải Phong đột nhiên muốn đến xem thử. Nhưng cảnh tưởng trước mắt không chỉ khiến hắn kinh ngạc, mà còn doạ A Mộng bay mất hồn vía. Chu Á Liên đang nằm trong ngực một nam nhân, nhìn qua cũng có thể thấy cả hai thân không mảnh vải, che mình dưới chân.
Hoàng... hoàng thượng khai ân, Trắc phi... chắc chắn là bị hãm hại, nàng...
Khoan nói. hắn vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương lạ, tuy đã nhàn nhạt nhưng vẫn rõ là hương thơm xuân dược.
Ngươi đánh thức người kia dậy, bảo y giữ miệng. Trẫm tự có định đoạt.
A Mộng thấy hắn không tức giận, cũng không trách phạt tiểu thư, nàng lén thở phào.
Hắn quyết định không nói ra chuyện này, không phải vì bao che nàng ta, mà vì chuyện này có điểm ẩn khuất. Hắn không phải loại người thích dùng tiểu xảo hèn hạ, huống hồ Chu Á Liên chỉ là một tiểu cô nương. Mặc dù nàng khiến hắn mất cảm tình, cũng sẽ không đến mức lợi dụng loại chuyện này mà phế nàng vào lãnh cung.
Sở Khải Phong rất nhanh chóng rời đi, hắn muốn về Mai An cung, thân thể hắn có phản ứng, đủ để thấy loại dược kia dược tính rất mạnh.Hắn thế nhưng lại quên mất một điều, Chu Á Liên là xử nữ, nàng hiện tại thất thân, hắn lại ghé đến Cảnh Nhân cung. Ngộ nhỡ nàng hoài thai, tin tức hắn thị tẩm Trắc phi sẽ truyền ra ngoài. Để Mộc Thanh biết được, chính là sẽ làm y tổn thương.
Mộc Thanh đang ngủ thì bị đánh thức, y cảm nhận trên cổ mình có người hôn loạn.
Ưm... A Phong.
Thanh nhi, đệ thơm quá. Mộc Thanh từ khi hoài thai luôn được chăm sóc cẩn thận, y sau mỗi lần mộc dục đều trở nên vô cùng thơm . Sở Khải Phong phải rất kiềm chế mới không đem y mỗi ngày đều làm .
Mộc Thanh đẩy đầu hắn ra: Chúng ta ngày hôm qua vừa mới...
Thật sự không được sao? hắn ra vẻ ủy khuất hỏi, tay còn nhẹ nhàng xoa bụng y, như thể đang hỏi ý kiến tiểu bảo trong bụng.
Mộc Thanh đang bước vào thời kì ham muốn của dựng phu, bị hắn bừa bãi động hai cái đã không chịu nổi, thân thể ngứa ngáy.
Chỉ... chỉ làm một lần thôi a.
Nhận được chỉ thị đồng ý, Sở Khải Phong rất ngoan ngoãn, thoát từng lớp y phục của y, nụ hôn rơi từ vai xuống đến hạt hồng đậu bên ngực phải, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ ám muội.
Sáng hôm sau, khi Mộc Thanh thức giấc Sở Khải Phong đã rời đi, hắn phải thượng triều. Y có chút ngượng ngùng, lại có chút oán trách Sở Khải Phong. Dù đã nói là làm một lần, nhưng đêm qua hắn vẫn gây sức ép lớn đối với y, báo hại y hiện tại thân thể đều đau nhức.
Công tử, người rửa mặt. Ngọc nhi bưng chậu đồng vào, nước còn ấm. Nàng lấy khăn nhúng nước, len lén nhìn y đang khó khăn đỡ lưng ngồi dậy.
Thoáng nghe nàng cười tủm lại khiến Mộc Thanh ngượng ngùng.
Quý quân, có Tô thái y cầu kiến. Một cung nữ khác vừa đến bên cửa, thưa.
Truyền vào.
Vâng.
Nghe nói Tô thái y vừa xin Bệ hạ xuất cung, vừa hồi cung, sao không nghỉ ngơi mà đã vội đến tìm ta? Mộc Thanh gạt nắp chén trà, nói với Tô Huấn.
Thần không đi đâu xa, chỉ đến cánh rừng sau hoàng cung tìm kiếm dược thảo. Sáng sớm đã tìm đến Quý quân, lão thần có tội.
Thái y đừng quá câu nệ. Ta ở trong cung cũng không có chuyện gì làm.
Nếu đã là vậy, thần xin mạn phép thỉnh cầu một việc.
Người cứ nói, có thể giúp ta sẽ không từ chối.
Việc này, ở đây không tiện, phiền Quý quân ngồi kiệu đến dược phòng cùng lão thần.
Mộc Thanh sai người chuẩn bị kiệu, đi cùng Tô Huấn. Đến nơi, ông dẫn y đến một tiểu phòng cạnh dược phòng. Vừa bước vào phòng, y ngay lập tức bụm miệng, ngăn cảm giác khó chịu. Nguyên nhân là vì trong phòng nồng mùi huyết.
Công tử, người không sao chứ? Ngọc nhi thấy y khó chịu, vội đỡ y ngồi xuống.
Thân thể Quý quân không được khoẻ sao? Tô Huấn hỏi Ngọc nhi.
Người dạo gần đây cứ ngửi thấy hoặc nhìn thấy huyết đều như vậy, có điểm nhức đầu.
Thần đáng tội, không biết Quý quân thân thể bất hảo.
Không việc gì. Mộc Thanh bỏ tay, làm quen dần với mùi trong phòng, cũng may trong này còn có mùi hương thảo dược, phần nào dịu bớt mùi tanh kia.
Tô Huấn đi đến cạnh giường, vén màn trướng. Phía sau mà màn trướng là một nữ nhân, nét mặt nhợt nhạt, hơi thở dường có dường không.
Thái y, vị này là?
Thần không quen biết nàng. Sáng sớm nay lão thần đã ra phía sau Cảnh Nhân tìm tam thất, không ngờ lại vô tình đá phải vị cô nương này. Hơi thở nàng rất yếu ớt, nhưng còn chưa tắt, nên lão thần đã liều cái mạng già này, cõng nàng về từ lối mòn.
Mộc Thanh lại gần, nhìn thấy cổ tay nàng: Gân tay của nàng...?
Chưa hoàn toàn đứt, nhưng bị thương rất nặng. Ngoài ra nàng cũng bị ở bụng, ước chừng là hai nhát đâm, cũng may không tổn thương quá nặng đến lục phủ ngũ tạng.
Người ra tay xem chừng cũng không quá độc ác.
Hoặc nói, y không quen giết người.
Suy nghĩ của thái y làm ta rất kinh ngạc.
Mộc Thanh đột nhiên chú ý, tay của nữ tử dường như đang nắm chặt một vật gì đó.
Ngọc nhi, em lại xem tay nàng đang cầm vật gì.
Vâng.
Ngọc nhi cầm lấy tay nữ tử ngửa lên, khó khăn gỡ từng ngón tay của nàng ra. Thì ra là một mảnh ngọc bị vỡ, nhìn như là từ vòng tay.
Công tử, hình như là vòng tay, có điều đã bị vỡ.
Y cầm lấy mảnh ngọc, nhìn kĩ: Thứ này nhìn qua cũng có thể thấy là thứ quý giá, so với cách ăn vận của nàng, hình như không trùng khớp.
Nàng ngay cả khi bị sát hại cũng nắm chắc vật này không buông, hẳn là nó rất quan trọng với nàng. Thần sẽ cất giữ, đợi nàng tỉnh sẽ giao lại. Tô Huấn nói.
Mộc Thanh giao lại mảnh ngọc cho Tô Huấn. Ông đem nó để vào hộp gỗ nhỏ trên bàn.
Thần đã giúp nàng cầm máu ở bụng và tay. Nhưng tay của nàng, mong Quý quân ra tay giúp đỡ.
Y sờ nhẹ lên vìa vết cắt ở tay nàng. Nối gân? Tuy là nói vết cắt không sâu, nhưng thời này đâu ra thiết bị hiện đại, có thể nối lại được hay không, xem ra phải thử.
Mộc Thanh ở lại dược phòng cùng Ngọc nhi và Tô Huấn, đến quá buổi trưa mới trở về, Sở Khải Phong bận việc tấu chương, nên không đến. Nếu để hắn biết y tùy tiện ra ngoài quá buổi trưa, nhất định sẽ trách mắng.
- --------------- Cảnh Nhân cung -------------
Chu Á Liên thức dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh. Đau đớn phía dưới nhắc nàng về chuyện đêm qua. Nàng cười tủm.
Ban đầu còn hung dữ với ta, cuối cùng cũng tìm đến. Sở Khải Phong, chàng đúng là khẩu thị tâm phi.
A Mộng bưng chậu nước vào, thấy nàng đã ngồi trước gương đồng, vui vẻ ngâm nga câu hát.
Trắc phi, nước để người rửa mặt.
Á Liên cầm khăn nhúng vào nước, giữa chừng thì dừng lại, hỏi A Mộng: A Mộng, Bệ hạ đâu?
A Mộng hơi cứng người lại, nàng hơi ấp úng: Hoàng thượng... người đã rời đi từ sớm.
Nàng chỉ À một tiếng, vì nghĩ hắn còn bận việc triều chính nên đã rời đi. Sau khi rửa mặt, nàng ngồi trước gương, để A Mộng vặn tóc giúp.
A Mộng, ngươi nói xem, vì sao Bệ hạ trước mặt người khác lại đối với ta lạnh lùng, hung dữ như vậy. Chàng ấy tối qua rõ ràng rất nhiệt tình a. nàng còn nhớ rõ, hôm qua khi nàng hôn hắn , hắn vô cùng nồng nhiệt đáp lại, còn chủ động cùng nàng lăn đến bên sàn.
Sắc mặt của A Mộng ngày càng tái nhợt: Nô tỳ không rõ.
Xì. Á Liên thở một tiếng, tỏ vẻ chán thái độ của nàng: Ta không quan tâm, chàng ấy đã đến tìm ta thị tẩm, không lâu nữa ta sẽ có thể hoài long thai. Đến lúc đó, ta sẽ trở thành mẫu phi của thái tử. Nói cái gì mà Hoàng thượng đối với Quý quân một dạ son sắc, ta mới không tin.
Trắc phi, chuyện này... chuyện, người đừng nói ra ngoài.
Vì sao a?
Vì,... chuyện phu thê ân ái là chuyện riêng tư, nói ra sẽ rất ngại.
Chu Á Liên suy ngẫm một chút, rồi gật đầu. Nàng nghĩ, không nói ra chẳng lẽ không ai biết, đợi đến lúc nàng hạ sinh thái tử, lẽ nào còn có người không biết Hoàng đế đã thị tẩm nàng.
- -------------- Mai An cung --------------
Mấy ngày nay, Sở Khải Phong vô cùng bận rộn với việc triều chính, hắn một ngày chỉ có thể sáng sớm nhìn Mộc Thanh, hôn chào buổi sáng, đến tối cùng dùng bữa, hôn chúc ngủ ngon, đều không sơ múi được gì. Hắn đều đói đến xanh cả mắt.
Hôm nay, hắn cố gắng hoàn thành xong việc phê tấu chương sớm, rồi mang vẻ mặt tươi như hoa đi tìm Quý quân của hắn.
Mộc Thanh nhàn nhã ngồi ở hoa viên thưởng hoa, trên bàn còn có một đĩa bánh quế hoa, và tiểu Tuyết.
Thanh nhi.
Y nghe thấy hắn gọi, vừa đứng lên định đi đến cùng hắn, chỉ là Sở Khải Phong bước dài hơn, vài bước đã bước đến ôm lấy y.
Có nhớ ta không?
Mộc Thanh xấu hổ nhìn xung quanh, Dư Minh và Ngọc nhi biết điều, lặng lẽ lui xuống, nhường lại không gian cho hai vị chủ tử.
Sở Khải Phong thân hình cao lớn, hơn y gần một cái đầu, nhưng rất thích làm nũng. Hắn cọ cọ hai má phấn nộn của y, thỉnh thoảng còn ngửi ngửi: Ta phát hiện đệ càng ngày càng mềm mại, lại còn rất thơm.
Mộc Thanh bị cọ đến ngứa, đẩy đầu hắn ra: Ta lại phát hiện huynh gần đây ngày càng giống tiểu hài tử, thích làm nũng.
Hai tay của y ôm lấy gương mặt anh tuấn của hắn, Sở Khải Phong nói: Ta không muốn để người khác thấy bộ dạng xinh đẹp của đệ lúc này.
Cái gì mà xinh đẹp chứ.
Thật đó. sau khi Mộc Thanh hoài thai, khẩu phần ăn của y đã tăng nhiều, mặt và tay chân đều có thêm thịt, ngày càng nhuận sắc.
Phải rồi, ta nghe nói mấy ngày này đệ hay xuất cung gặp Tô Huấn, có chuyện gì sao?
Không có, thái y muốn kê cho ta thêm một chút đồ bổ.
Ồ hắn cảm thán.
Mấy đêm trước ta đi gặp mẫu hậu, người nói đã chọn được ngày lành, hai sáu tháng này giờ tốt ngày tốt, người muốn mở tiệc hoàng cung, nói cho thiên hạ biết, nội tôn của người sắp chào đời.
Nhận được sự quan tâm của Thái hậu, y rất vui, cho dù hiện tại chỉ là quan tâm đến hài tử trong bụng.
Mọi chuyện đều nghe theo sắp xếp của huynh và mẫu hậu. Hài tử của ta có thể được vinh dự này, ta rất vui.
Cái gì mà có được vinh dự này. Vinh dự lớn nhất của tiểu bảo bảo chính là hiện tại nó nằm trong bụng đệ.
Mộc Thanh mỉm cười, tựa vào ngực hắn, nhìn ngắm cành hồng vừa nở đung đưa trong gió. Khung cảnh đang lãng mạn, bỗng dựng bụng của Sở Khải Phong reo lên một tiếng xấu hổ.
Ọtt
Mộc Thanh nhìn không được bật cười: Đi vào thôi, ta nói Ngọc nhi dọn thức ăn lên.
Được. hắn nói, rồi bế bổng y lên, cẩn thận không làm cấn vùng bụng: Vào phòng, ta đói rồi.
Sở Khải Phong mỗi ngày đều muốn, bất quá không sao, y có chút thích thích.