“Tiêu Y, thật vất vả cho em!”
“Làm sao có thể vất vả, có Niệm
Niệm đến bên cạnh em, em vui còn không kịp.”
“Anh cũng rất muốn thấy Niệm
Niệm a.”
“Ông xã, anh nhất định có thể
trở về, cùng Niệm Niệm cùng em… không bao giờ rời xa nhau nữa…”
“Đúng rồi, anh đã nghĩ ra cho
Niệm Niệm một cái tên rất hay nha. Ngày sinh tháng đẻ của Niệm Niệm trong Ngũ
Hành là mệnh Thổ, em xem cái tên Diệp Nhạc Thần thì như thế nào, Nhạc và Thần
đều thuộc Thổ trong ngũ hành, Thần là nhân tài anh tuấn, trí tuệ thông minh,
Nhà là cả đời thanh nhã, cho dù xa nhà cũng thuận lợi may mắn, thành công và
vinh quang a. Em nghĩ thế nào?”
“Tất nhiên Niệm Niệm sẽ thích
tên mà anh đặt cho nó, Niệm Niệm, có đúng không a?”
“Niệm Niệm ở bên cạnh em? Con
trai ngoan, mau tới gọi ba ba nghe một chút!”
“Y... nha... y...”
“Đồ ngốc, anh cho rẳng Niệm
Niệm là yêu quái sao, vừa sinh sao biết kêu ba ba nha.”
“A, anh nhất định phải tự mình
dạy Niệm Niệm kêu ba ba!”
“Vậy anh phải nhanh trở về một
chút, Niệm Niệm rất thông minh, nói không chừng nháy mắt cái đã biết nói nha.”
“Thật đáng tiếc, anh còn nghĩ rằng
Niệm Niệm là con gái nha, như vậy anh sẽ có cái áo bông tri kỷ.”
“Niệm Niệm, ba ba ghét bỏ con
nha.”
“Niệm Niệm đừng nghe mẹ con
châm ngòi! Ba ba yêu con nhất!”
“Nga, yêu Niệm Niệm nhất, vậy
em đâu?”
“Nha, bà xã đại nhân vẫn là
thân yêu nhất…”
Cắt đứt điện thoại, Hàn Tinh Y
đè nén bất am trong lòng. Ngữ khí Diệp Dương tuy rằng vẫn cợt nhả như trước,
nhưng vẫn nghe được có điều gì đó không ổn. Nhớ đến trước kia anh có nhắc đến
tiến cung… Trong đầu Hàn Tinh Y như có sét đánh qua, năm Lân Đức, Thượng Quan Nghi
lấy cớ Võ hậu chiêu mộ đạo sĩ vào cung dùng ma thuật mà muốn phế bà ta. Sẽ
không, Diệp Dương sẽ không mạo hiểm như vậy, chỉ mong, anh sẽ không bị cuốn vào
sự kiện này...