“Tinh Y, một mình em…”
“Diệp Dương, anh đang nói ngốc
nghếch cái gì vậy, cái gì một mình?”
“Nếu anh chết, một mình em phải
chăm sóc tốt bản thân và Niệm Niệm.”
“Diệp Dương! Nói rõ ràng! Cái
gì gọi là “Nếu anh chết”!” Thanh âm Diệp Dương để lộ sự suy sút, khiến Hàn Tinh
Y cảm thấy bất an sâu sắc, không tự giác mà cao giọng.
“A, kỳ thật bây giờ với việc
anh chết có gì khác nhau đâu. Không ở bên cạnh em, không thể giúp gì cho em,
tất cả đều là tự mình đối mặt…”
“Ông xã, anh đang nói gì vậy?
Không anh luôn nói chuyện với em sao? Không phải anh luôn quan tâm trợ giúp em
sao?”
“Trợ giúp, anh ở đây, sao có
thể giúp em. Có lẽ, Tinh Y, đến núi Mộ Huyên đi. Trước kia chúng ta có đến núi
Mộ Huyên, em còn nhớ đã nghe nói, đỉnh núi kia có một tấm bia đá từ đại Đường
lưu lại không? Anh ở đỉnh núi chờ em.”
“Cái gì, sao lại ở đỉnh núi chờ
em, Diệp Dương, anh làm cái quỷ gì vậy! Anh mạo hiểm đúng không? Anh chơi với
lửa! Diệp Dương, anh hãy nghe em nói, không nên vì cái lợi trước mắt, từ từ
cũng được, mười năm, hai mươi năm, em cùng Niệm Niệm đều chờ anh trở về!”
“Không còn kịp rồi, tâm hồn đã
nhuốm đầy nước bẩn sao có thể dễ dàng thoát ra. Chỉ vì cái lợi trước mắt, có lẽ
em nói đúng, anh chính là vì cái lợi trước mắt…”
“Diệp Dương, không cần vội,
nghĩ biện pháp đi, sẽ có đường lui, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun a!”
“Đường lui… Có lẽ không thể tìm
được đường lui, Tiểu Y, nhớ kỹ, đỉnh núi Mộ Huyên.”
“Diệp Dương!!!”
“Đô... Đô... Đô...”
Hàn Tinh Y nắm di động ngây
dại. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Diệp Dương ngắt máy trước cô, cuối cùng
đã xảy ra chuyện gì…
Gọi lại di động cho Diệp Dương,
truyền đến là tiếng lạnh như băng: “Thật xin lỗi… Số điện thoại bạn gọi đã tắt
máy…”
Đè nén bất an trong lòng, Hàn
Tinh Y đem Niệm Niệm giao cho bà chủ nhà chăm sóc, một mình chạy tới núi Mộ
Huyên…