Diệp
Dương vừa đi vừa nghỉ đi về hướng Trường An cũng đã hơn một tháng, đại khái
cũng hiểu biết về nơi này, lại phát hiện phương pháp để trở về hiện đại càng mờ
mịt.
Mờ
mịt… Bất lực, thời đại xa lạ này, thật không hợp với anh.
Thậm
chí từng tuyệt vọng đến mức đứng dưới gốc cây khi trời giông tốt mong chờ thiên
lôi mang bản thân đi, nhưng mà không dám lấy điện thoại ra để gia tăng khả năng
bị sét đánh, anh sợ nếu di động hỏng rồi thì mối liên hệ của anh với thế giới
kia sẽ bị cắt đứt.
Lại
là một đêm suy nghĩ mất ngủ. Diệp Dương quyết định lấy thân phận đạo sĩ tiến
vào Trường An.
Diệp
Dương phát hiện đạo giáo rất thịnh hành ở Đường triều, dựa vào vốn kiến thức
của anh về đạo giáo cũng có thể sống qua ngày, đương nhiên lý do là vì có ăn
uống miễn phí cho các đạo sĩ ở đạo quan.
Tuy
rằng trong lòng Diệp Dương cùng ngày càng nôn nóng bất an, nhưng mỗi lần điện
thoại cho Tinh Y vẫn cười đùa cợt nhã, rất sợ Tinh Y sẽ nhận ra được sự bất
thường trong giọng nói của anh, từ đó sẽ khiến cô phải lo lắng.
Chỉ
là Diệp Dương phát hiện, xưng hô của anh với Tinh Y càng ngày càng hỗn loạn,
khi là bà xã, khi là nương tử, có khi lại gọi thẳng là Tinh Y. Sau những cách
xưng hô này đều có hàm nghĩa khác nhau, chỉ là lúc đó Diệp Dương không thể nhận
ra.