Diệp
Dương tá túc ở một đạo quán, buổi sáng tính toán cáo từ cùng chủ nhân nhưng lại
tìm không thấy hắn.
Ra
ngoài tìm kiếm, lại nghe thấy tiếng của đạo trưởng truyền tới. Diệp ra tới cửa
mới phát hiện đang vuốt râu nhìn một đứa nhỏ quỳ gối trước đạo quan, vẻ mặt khó
xử.
“Đạo
trưởng, ngươi có việc gì khó xử sao?”
“Này,
chính là... Ta cũng không gạt ngươi, cha mẹ đứa nhỏ này đột nhiên phát bệnh mà
chết, hiện tại nó lại vô duyên vô cớ mà muốn đến ở nhờ chúng ta… Chỉ là đạo
quan nho nhỏ này chỉ có một mình bần đạo ở… Khó xử a!”
“Này...”
Nhất thời Diệp Dương cũng không biết nói thế nào.
“Đạo
trưởng, ngươi hãy thu nhận ta đi. Ta sẽ giúp ngươi làm việc, sẽ không gây phiền
toái cho ngươi.” Đứa nhỏ quỳ trên mặt đất lộ vẻ kiên cường trên khuôn mặt.
“Ai,
đứa nhỏ, ý của ta không phải là thế này. Bình thường người trong thôn giúp bần
đạo nhiều như vậy, bần đạo sao có thể tính toán với ngươi chút ít lương thực
này đâu? Chỉ là bần đạo ta đã tuổi già sức yếu, nếu một ngày kia ta trở về với
cát bụi, để ngươi lại một mình, sao ta có thể an tâm.”
“Đạo
trưởng, ta...”
“Đứa
nhỏ, ngươi còn thân nhân ở nơi nào khác không?” Diệp Dương đánh gãy lời của đứa
nhỏ.
“Vị
đạo trưởng này, cha mẹ vốn là định mang ta đến Trường An tìm người thân, chỉ là
nơi này cách Trường An một tháng đường đi nữa, tiền bạc đã tiêu hết vì chữa
bệnh cho cha mẹ, ta chỉ là một đứa trẻ… Chỉ cầu xin đạo trường thu nhận ta, cho
ta chút cơm ăn.” Đứa nhỏ kia nói xong, liền đập đầu thùng thùng xuống đất.
“Đứa
nhỏ, ngươi, ngươi mau đứng lên.” Lão đạo vì hành động của đứa nhỏ mà hoảng sợ,
vội vàng đem đứa nhỏ nâng dậy.
“Đứa
nhỏ, đừng để lão đạo trưởng khó xử, trùng hợp là ta cũng muốn đi Trường An,
ngươi có thể đi theo ta.”
“Ý
kiến hay, ý kiến hay.” Bỗng chốc tìm được biện pháp giải quyết, lão đạo trưởng
mừng rỡ liên tục vuốt ve chòm râu của bản thân: “Đến đến đến, chúng ta tới
trước ngồi một chút."