Cứ
như vậy, Diệp Dương tạm nhận đứa nhỏ kêu là đồ đệ Tiểu Bối.
Lão
đạo sĩ giữ họ ở lại thêm một ngày, ngày thứ hai khi họ ra đi thì tặng không ít
lương khô cùng tiền bạc.
Kỳ
thật bản thân Diệp Dương cũng biết, anh nhận Tiểu Bối là vì muốn ổn định sự bất
an trong lòng lại. Cảm giác cô đơn một người càng ngày càng giống như cái hang
động đen tối, sớm hay muốn cũng sẽ khiến bản thân bị cuốn vào đó. Có đứa nhỏ
làm bạn đường, sẽ đỡ hơn!
Đứa
nhỏ này lại có ánh mắt kiên cường, thật sự là đứa nhỏ hiểu chuyện. Diệp Dương
cười khổ, thật ra có nhiều khi anh phải dựa vào đứa nhỏ này, nhìn ánh mắt của
nó, dường như bản thân anh có thêm dũng khí để tiếp tục sinh tồn ở thời đại xa
lạ này.
Chỉ
là mấy ngày nay, giọng của Tiểu Y có chút kỳ quái, tìm cơ hội thử mọt chút,
nhưng mà cho dù biết được gì đó thì sao, bản thân anh hiện tại cũng không thể
giúp gì cô.
Diệp
Dương thật vất vả đi tới Trường An, sau khi tới một đạo quán sắp xếp xong xuôi
thì trốn ở trong phòng gọi điện thoại. Giọng điệu của Tiểu Y càng ngày càng
quái, hôm nay nhất định phải tìm hiểu cho ra… Anh cảm thấy có chuyện gì đó rất
quan trọng a.
Nhưng
mà Diệp Dương không nghĩ tới, kết quả... Đứa nhỏ? Kết quả là chuyện gì xảy ra!
Thời
điểm mấu chốt lại không thể kết nối di động, Diệp Dương thật nôn nóng đến chết
rồi...