Xuyên Không Làm Vợ Cô Hai

Chương 11: Chương 11: Chương 10




“Bây giờ hai ông bà tính sao?”

Người đàn ông cao to bặm trơn đứng trước mặt hai ông bà già, phía sau tầm bảy tám người đàn ông đi theo.

“Cậu ơi cậu, cậu làm ơn tha cho chúng tôi đi cậu. Tui lạy cậu đó cậu ơi...”

Bà già quỳ mà bò đến nắm lấy chân tên đó. Mắt mũi bà tèm lem là nước mắt.

Bụp!!

“Ahh.”

Người đàn ông đó dùng chân mình đá bà ta ra, cú đá mạnh bạo vung vào xương sườn làm bà ta như muốn ngất.

“Tao cho chúng mày mười ngày. Sau mười ngày phải trả đủ nọ cho tao! Còn không, tao cắt cổ, cưa tay, chặt chân hết chúng mày!”

“Đi!”

Người đàn ông đó cùng mấy tên đi sau từ từ bước ra cổng mà đi về. Hai ông bà già ngồi đây ôm nhau mà khóc.

Nhìn vào ngồi nhà ông bà già đó to lắm cơ, phía trước còn có mấy cây mai to đùng chừng ba bốn chục năm lận.

“G...giờ sao bà...”

“Để...để tui coi...”

Nói rồi hai ông bà đi vào trong buồng, ngôi nhà tự nhiên u ám hơn hẵn.

***

Sáng hôm sau, Nàng bước đến phòng khách với vẻ mặt vui tươi hớn hở.

Cộp Cộp Cộp.

Tiếng guốc mộc của Nàng ngày một to hơn, Cô đang ngồi dùng trà ở bàn nghe thấy mà quay lại.

“Dậy rồi hả đa.”

Nàng cười hì hì mà gãi đầu. Nàng dậy trễ, Cô ngồi đây chừng hai giờ rồi mà Nàng mới ra. Làm người ta chờ muốn chết.

“Con Bình. Dọn cơm.”

Cô ra lệnh dứt khoát. Rồi rồi ba bốn đứa gia đinh đi ra. Nào là thịt kho, nào là canh cá, nào là tôm luộc quá chừng món.

“Bộ chị chưa ăn hử.”

“Đợi mấy người đó.”

Nàng cười trong bụng, ái chà coi bộ Cô hai nhà này dễ thương quá đa.

Sau khi dọn cơm canh lên thì cả hai bắt đầu dùng bữa. Cô ngồi đối diện Nàng, lâu lâu lia mắt nhìn thì thấy Nàng đang nhai mấy con tôm. Coi cái mặt mê đồ ăn kìa, làm Cô muốn nhéo làm sao ý. Mà không! phải giữ liêm sỉ chớ.

“Hử. Sao á.”

Nàng đưa tay mà gắp miếng cá thì thấy Cô đang nhìn mình. Lạ nhỉ, tới giờ ăn mà không ăn, cứ nhìn người ta hoài là sao?

“S...sao đâu, thôi ăn đi em.”

Bị người ta nhìn thấy, Cô lật mặt mà cười xòa. Tay thì gắp bỏ vào chén Nàng mấy miếng thịt.

Trong đầu Nàng bây giờ buồn cười lắm. Từ hôm qua tới nay thấy Cô cứ bị sao ấy.

Nàng nhìn Cô mà bỗng thấy gì đó. Cây trâm cài!

“Ủa. Đó có phải cây trâm mà em cho chị không nhỉ?”

Cô theo hướng nhìn của Nàng mà đưa tay lên sờ. Đúng rồi. Nó chứ ai. Từ lúc về kể từ hôm đó thì ngày nào Cô chả cài.

“Ừa. Đúng rồi. Mà có chi hông em?”

Cô nghiêng đầu mà nhìn Nàng. Nàng thì ngồi đó mà cười thầm.

“Có gì đâu đa. Mà...trong hợp với chị lắm ấy.”

Nhận thấy lời khen của Nàng, Cô vui mừng trong lòng không xiết. Tay đưa lên che miệng mà cười khúc khích. Tiếng cười dễ thương dễ mến. Minh Nguyệt bây giờ với Minh Nguyệt lúc mới gặp khác quá.

***

Sao buổi cơm cả hai ngồi ở bàn trà mà trò chuyện. Cô thì ngồi nghe còn Nàng thì ngồi kể mấy cái chuyện trên trời dưới đất. Cô chỉ biết ngồi đây cười mà lắc đầu với cái tánh đó.

“Vậy sao?”

“Đúng rồi, ghê vậy đó.”

Nàng ngồi mà cười hì hì, đang nói cái gì mà vui thế không biết.

“C..Cô hai...ơi!”

Đang nói chuyện gì thằng Hiếu đâu ra sân sẩn chạy đến mà thưa.

“Phép tắc, kính ngữ để đâu hết rồi? Thấy ai đang ngồi đây không, coi chừng Cô thẻo miệng mày bây giờ!”

“C...Con chào Cô hai, con chào Cô ba.”

Thằng nhỏ khoanh tay mà cúi người chào.

“Chuyện gì?”

Thằng nhỏ nghe được mà nói.

“C..có mợ hai Ngọc Huyền qua chơi, cổ...cổ đang đứng chờ ở ngoài cổng ạ.”

Mợ hai Ngọc Huyền, vợ của anh họ bên cha Cô.

“Sao nay chị ấy lại qua đây?”

Cô quay qua mà nhìn thằng Hiếu, mắt đầy vẻ khó hiểu mà nhìn nó.

“Dạ con hổng biết, m...mà mợ còn dẫn theo con của mợ nữa ạ.”

“Hừ.”

Thở hắt ra một cái, Cô ra lệnh.

“Mở cửa cho vào.”

“Dạ.”

Bầu không khí vui tươi bị dập tắt.

Nghe được Hiếu chạy ra mà mở cửa. Cô ngồi đây mà mặt lạnh. Nàng thấy cũng lạ mà không dám hỏi.

_

“Ủa em ngồi đây hả đa. Mèn ơi làm chị đi kiếm muốn chết hà.”

Tiếng của người phụ nữ nào đó vang lên. Cô và Nàng cùng nhau mà ngước lên mà nhìn. Người mặt bộ đồ bà ba màu hồng nhạt, trang điểm thì lòe loẹt. Bên miệng còn có thêm cái nốt ruồi to tổ bố trong kì quá. Nhìn người phụ nữ này sao Nàng thấy khó chịu quá đa, nói đúng hơn là không mấy thiện cảm. Cô ta tay dắt theo đứa con trai chừng bảy tuổi. Nhìn mặt nó láu cá lắm.

“Tui ngồi đây mà chị đi kiếm đâu đó đa.”

Cả hai ngồi trước nhà, mới vừa bước vào thì đã thấy rồi. Ngọc Huyền sao mà nói chuyện lạ vậy đa.

“Ủa con cái nhà ai đây?”

Ngọc Huyền quay qua chỉ tay vào Nàng mà nói với giọng điệu cười cợt.

“Ăn nói cho cẩn thận vào. Em ấy là con gái ông bá hộ Hùng làng bên đấy, liệu cái miệng!”

Nghe thấy Cô nhắc đến ông bá hộ Hùng, Ngọc Huyền ở đây cũng giật mình biết chắc đây là Cô hai Mỹ Anh đứa con gái độc nhất vô nhị của ông bà bá hộ Hùng, nổi danh khắp làng trên xóm dưới. Nhìn kìa, khí chất rạng ngời.

“À ừ, chào em nghen.”

Ngọc Huyền nhìn Nàng mà cười cười, Nàng thấy thế thì cũng cười mà chào lại.

“Chào dì hai với cô ba đi con.”

Ngọc Huyền nhìn thằng bé kế bên mà nói.

“Con chào...hai dì...con chào cô ba.”

Thằng bé nó không khoanh tay mà chỉ đứng đó mà thưa. Nhìn hai mẹ con nhà đó Cô sao thấy ngứa mắt quá đa.

“Mợ qua đây chi đây?”

Cô nhấp miếng trà mắt nhìn qua Nàng mà nói.

“Ừa ờ chị qua đây có quà muốn biếu cô chú với em ấy mà.”

Nói rồi Ngọc Huyền lấy từ trong giỏ ra một cặp bưởi da xanh to bóng.

Cô ngồi đây mà nhìn cặp bưởi rồi quay lại bắt chéo chân mà cười khinh.

''Muốn xin xỏ cái chi thì nói đại ra đi, quà cáp cái gì!”

Trúng tim đen, Ngọc Huyền hơi gượng gạo mà ngồi xuống đối diện Cô và Nàng.

“Ừa... thì gia đình chị đang gặp khó khăn ấy. Mấy mẫu ruộng lúa tự nhiên thất thu, bị lỗ vốn, giờ gia đình chị không biết phải làm sao. Tiền thì chung vào hết cho mấy mẫu lúa rồi. Hổng ấy em cho chị Khoảng... hai mẫu cao su của gia đình em được không nhỉ.”

“Dù gì thì chị cũng là vợ của anh họ em, nên em có thể nào...”

“Giúp gia đình chị? Hai mẫu cao su?”

Cô ngồi đó mà cười khinh. Hai mẫu cao su đối với gia đình Cô chỉ là con số lẻ nhỏ như con kiến. Nhưng đối với Ngọc Huyền, nó như cả gia tài vậy.

“À...ừ...”

Ngọc Huyền ngồi mà đổ mồ hôi hột, Cô mà không đồng ý là nhà gia đình Ngọc Huyền sẽ bị nợ nần ép đến chết.

“Được thôi, nể tình chồng chị cũng là anh họ tôi. Đợi cha má về tôi sẽ nói với họ.”

“Thế thì tốt quá rồi. C..cảm ơn em nghe...”

Ngọc Huyền ngồi kế bên thì chồm đến mà nắm lấy tay Cô mà lắc lắc. nàng ngồi kế thấy thế mà khó chịu. Cô cũng thế, Cô vung tay ra mà lấy chiếc khăn tay lau sạch tay mình, như là Cô vừa mới chạm vào thứ gì đó dơ bẩn lắm. Ngọc Huyền thấy thế thì bực lắm đa, nhưng làm sao bây giờ.

“Chị ở đây đến khi Cô Chú về được hông em.”

Lại xin xỏ. Cô hơi bực.

“Tùy!”

Nói rồi Cô đứng dậy mà nắm tay Nàng đi ra ngoài vườn. Nàng nảy giờ ngồi im ru mà chẳng hó hé gì cả. Ra vườn cả hai đứng ngay cây khế mà nói chuyện.

“Sao đấy chị.”

Thấy Cô lạ quá, hình như Cô đang khó ở bực mình thì phải.

“Không có gì đâu em.”

Cô quay qua lại vỗ vai Nàng mà cười. Nàng thấy thế thì cũng cười lại mặc dù Nàng biết Cô bị gì.

“Em đừng có bận tâm chị ta, hổng sao đâu nghen.”

“Dạ.”

Nói rồi cả hai bước đi dạo quanh vườn mà vui vẻ trở lại.

***

“Nhà này nhiều đồ đắt tiền quá đa. Lấy vài thứ chắc cũng chả sao đâu nhỉ.”

Ngọc Huyền đứng trong phòng Cô mà cười thầm. Tay ả lục lọi cái tủ gỗ của Cô. Ả lấy năm sau cây trâm cài bằng bạc thêm hai sợi dây chuyền vàng của Cô mà bỏ vào túi áo của mình.

Do hồi sáng ra khỏi phòng không khóa cửa nên Ngọc Huyền mới bước vào dễ dàng như thế.

Ả đứng đó cười mãng nguyện mà bước ra ngoài.

“Má ơi má, má đi đâu thế.”

Thằng Thiện, con trai Ngọc Huyền nó từ ngoài chạy đến mà ôm chân má nó. Tay nó cầm cái bánh gai mà hỏi.

“Má đi công chiện, thôi ra ngoài con.”

“Dạ.”

Rồi Ngọc Huyền cầm tay thằng nhỏ mà bước ra ngoài. Người phụ nữ đó đã ngoài ba mươi, đã một con mà hai chồng.

_

Chiều tà, cả hai đi chơi đến chán. Cô và Nàng bước vào nhà mà nắm tay thân thiết. Mấy đứa gia đinh thấy được cũng nghĩ lạ mà lời ra tiếng vào. Nhưng thôi, chuyền nhà người ta, nghĩ làm chi cho mệt.

Vừa vào cả hai thấy hai mẹ con nhà Ngọc Huyền đang ngồi đó mà chờ cơm.

“Hai em về rồi á hả. Vô ăn đi em, mèn ơi chị có làm mấy món ngon nè. Vô ăn.”

Ngọc Huyền bây ra bàn quá trời món ăn. Nhìn cũng khá đẹp mắt, nhưng sao Cô thấy ngứa mặt chứ chả đẹp cái tẹo gì cả.

“Việc nấu nướng này là của mấy đứa hầu cơ mà. Mợ làm chi cho nó cực. Ăn thì cũng chả được bao nhiêu. Tốn đồ tốn đạc.”

Nghe nhưng lời nói của Cô, như ngàn con ong bay xung quanh đầu Ngọc Huyền vậy. Ả cũng ngứa mắt ganh ghét lắm chứ.

“Ờ..thì chị thấy mấy món tụi kia nó làm không có được sạch sẽ, với ngon miệng. Cho nên chị mới đích thân xuống nấu cho mây em ăn đó đa.”

Không sạch sẽ? Không ngon?

Ả ngồi chễnh chệ trên ghế mà vảy quạt. Cái miệng thì nhết nhết như bị giật kinh phong.

Nàng với Cô thì cũng ngồi xuống mà ăn.

Nàng ăn được cục thịt kho tàu thì nghĩ ngang. Cô ngồi đó thấy thì cũng hiểu nên cũng bỏ chén.

“Xem ra mấy món ngon này phải để cho mợ ăn mới đúng đó đa.”

“Em nói vậy là sao đấy.”

Ả cười cợt. Mấy món này bộ khó ăn lắm sao.

“Thì đều kinh tởm, không sạch sẽ như nhau đó đa.”

Hàng vạn đòn roi bằng lời nói đánh vào người Ngọc Huyền. Ả ngồi đó mà tức đỏ cả mang tai. Thằng nhỏ ngồi kế thấy vậy thì im ru chả dám hó hé gì.

Thịt kho thì mặn đắng, canh chua thì hôi mùi cá ương, dưa muối mì ngọt muốn tiểu đường, rau luộc mà còn dính đâu trong đó mấy cọng cỏ. Hỏi thế coi ăn được không!

“E..em...dám hỗn với chị.”

Ả ta rợn người mà nhìn Cô. Cô thì vẫn ngồi đó mà bình thản. Đúng thôi, mình không làm gì sai thì cớ sao phải sợ.

“Thằng Hiếu lên Cô bảo.”

Cô ngồi đó mà ra lệnh. Hiếu từ nhà sau nghe được thì tức tóc mà chạy lên.

“Da..dạ Cô hai gọi con.”

“Mày đem mấy cái món ngon này đổ xuống ao hết đi.”

Chữ “ngon” được nhấn mạnh đến mức khiến Nàng ngồi kế cũng phải giật mình.

“Dạ.”

Thằng nhỏ dứt khoác mà làm việc. Nó nào dám cãi. Huống hồ chị hồi nảy Ngọc Huyền còn đuổi còn mắng nó nữa mà. Nó ghét lắm. Nó vừa dọn mà vừa cười thầm trong lòng, thử hỏi Ngọc Huyền dám cảng không?

Ả ngồi đó mà đổ cả mồ hôi hột. Biết nói gì bây giờ, cứng họng mẹ nó rồi.

“Mình vào phòng chị nghen, ngồi đây dơ mắt lắm đa.”

Tự nhiên Ngọc Huyền ngồi đó mà thấy có điểu chẳng lành, người ả lạnh toát lên, hai tay run cầm cập mà chả hiểu lí do.

“Dạ.”

Nói rồi cả hai dắt nhau mà vào phòng. Để ả ngồi đây với thằng con nhỏ.

_

Tới trước cửa phòng, Cô bỗng khựng lại khi thấy tủ đồ mình bị ai đó lục lội tanh bành. Mặt cô sắt lạnh. Kẻ nào đó muốn gặp diêm vương hay sao ấy nhỉ.

“Ủa, sao phòng chị bừa bộn thế.”

Nghe thấy tiếng Nàng, Cô thôi mà quay lại.

“Chắc hồi sáng ra không đống cửa, con này con kia nó chạy vào ấy mà.”

Cô đi đến mà dẹp mấy bộ đồ bị rơi ra thì phát hiện thiếu thiếu cái gì đó. Trang sức Cô bỏ trong hộp gỗ đâu hết rồi đa? Cô đứng đó mà dọn. Bên thái dương Cô nổi gân xanh lè, nhưng Cô bình thản lắm, ai nhìn vào sao mà biết Cô đang bực đâu.

“Vào đây ngồi em.”

Nàng chạy lại ngồi trên giường của Cô, thấy Nàng Cô thấy thoải mái hơn mà đi lại.

Tay Cô bỗng không tự chủ được mà nắm lấy tay Nàng. Nàng thì cười cười nhưng trong lòng nở hoa.

“Chị làm gì đó đa.”

Cô im lặng.

Cô vẫn giữ trạng đó. Ánh mắt Cô bây giờ lạ lắm. Tay Cô mò mẫm tay Nàng. Hết tay rồi lướt lên mặt, Cô sờ sờ ấn ấn hai cái má phúng phính của Nàng.

“Mềm quá.”

Giọng điệu đó sao mà lạ quá đa. Nàng hơi bất ngờ với câu nói đó của Cô. Nhưng sau bất ngờ thì Nàng lại thích thú.

Sao mà Cô thấy nhoi nhói đâu đó quá đa. Ham muốn của Cô bỗng dân lên.

Cắn răng chịu đựng! Chưa được! Chưa được! Chưa được!

Cô thôi nựng nữa mà bỏ tay xuống. Nựng nữa là chết.

Nàng thì tự nhiên thấy hụt hẫng. Đang vui cơ mà. Mẹ kiếp!

“Em đừng có bận tâm cô ta nghen.”

Ngọc Huyền á hả?

“Vâng.”

Câu này ngày hôm nay Cô đã nói với Nàng hai lần rồi. Mà tại sao phải nói đến hai lần chứ?

Phía ngoài trời sụp tối. Do đang đông nên trời tối nhanh với lạnh lắm.

Nàng ngồi đây mà bụng đói meo, trưa giờ đi chơi mệt chết co an uống gì đâu.

“Đi xuống bếp. Tui kiếm gì cho bé ăn.”

Bé? Bé? Bé đó!!! ghê chưa.

Nàng như không tin được vào tai mình. Tự nhiên xưng hô lạ vậy? Bộ mình nhỏ lắm chăng?

“Bây giờ có đi hông?”

Cô đứng sát cửa từ lâu.

Thấy Nàng ngồi thẫn ra đó vì câu nói của mình. Tự nhiên Cô thấy buồn cười quá.

“Đi...đi chớ...”

Nói rồi Nàng mang vội đôi guốc mộc vào chân mà chạy lại với Cô.

Hết chap 10!

Mấy nay bị bắt lm zú em:)) nên hok viết đc, cả nhà thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.