[Xuyên Không] Nữ Phụ Siêu Quậy : Nữ Chính Ta Đến Đây

Chương 2: Chương 2: Omg !!! Ta Xuyên Rồi!!!




-” CÁI GÌ?”

-” Đúng, vì vậy mong gia đình để bệnh nhân ở bệnh viện để bác sĩ chúng tôi kiểm tra .” ( T/g: cũng đúng thôi Nhi tỷ bây giờ đang đi du lịch tận đâu rồi a sống thực vật là may rồi * mặt tỉnh bơ *)

Bác sĩ bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài để lại 4 người đứng thẫn thờ ở trong phòng, trên đôi mắt của Vy đã bắt đầu có vài giọt nước mắt lăn xuống dọc theo đôi má phúng phính, Linh đứng bên cạnh nhìn Vy khóc nước mắt cũng thi nhau rơi xuống, Nhật Long ở bên cạnh chỉ biết đứng nhìn trong bất lực. Trong văn phòng bác sĩ vang lên những tiếng nức nở của hai người con gái .

( T/g: Nào chúng ta cùng chở lại với chị main chính của chúng ta, xin cho một tràng pháo tay a *bệnh nghề nghiệp nổi lên* Nv truyện : con kia cút *cầm dép lào* T/g: Chuyển sang dép lào rồi sao *khóc * )

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi ngã nó thấy quanh mình chỉ còn lại bóng tối bao phủ, nó trước mắt nó xuất hiện một người con gái miệng cô gái mấp máy như định nói cái j đó rồi đi mất, nó cố đuổi theo cô gái :

-” NÀY CÔ ƠI ĐÂY LÀ ĐÂU VẬY!!! CÔ ƠI CHỜ TÔI VỚI!!!!!”

Khi bóng cô gái biến mất cũng là lúc nó thấy một ánh sáng lóe lên trước mắt, nó theo bản năng đi theo ánh sáng đó và...............................................................Nó mở mắt ra đập vào mắt nó là một mảng tường màu trắng xóa, nó ngồi dậy nhìn quanh phòng ' Chắc mình đang ở trong bệnh viện' nó đi quanh phòng ngắm nghía đủ kiểu thì bỗng một tiếng *CẠCH* vang lên. Trước của phòng là một cô gái xinh xắn trông cực kì đáng yêu bước vào ' Bé này nhìn chắc tầm 16 tuổi, nhìn muốn cắn a ~ . Ơ nhưng mình quen bé này đâu ' nó nhìn chằm chằm cô bé mà suy nghĩ linh tinh thì bỗng một giọng nói chanh chua vang lên :

-” Chị có vẻ còn đủ sức để suy nghĩ về anh ấy nhỉ vậy để lần sau tôi cho chị đến cử động cũng không cử động được luôn nhé “

Nó ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt ' Anh ấy? ' nghiêng đầu khó hiểu. Cô bé tức giận :

-” Chị nhìn j thích tôi cho chị mù luôn không?”

Nó bây giờ mới lên tiếng :

-” Um... Bé ơi hình như em nhầm người rồi, chị có quen em đâu ? “

Cô bé nghe xong mặt hiện lên sự khinh bỉ nói :

-” Chị lại đang giở cái trò mất trí nhớ ra để anh ấy thương à !”

Nó vẫn giữ nguyên trạng thái ngơ ngác của mình :

-” Không chị nói thật mà chị chưa bao giờ gặp em cả, chắc em nhầm người rồi với cả anh ấy là ai? “

Cô bé đó nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh rồi chạy ra khỏi phòng để lại nó một mình trong phòng chẳng hiểu cái mô tê j, cánh cửa lại được mở ra lần nữa nhưng có vẻ là đạp cửa chứ không phải mở cửa, trước cửa bây giờ là một vị bác sĩ trẻ nó biết bởi vì trên người anh ta đang mặc một cái áo blue bên cạch là một người phụ nữ trung niên và cô bé lúc nãy. Bác sĩ đi đến khám phần đầu cô rồi nói j đó với hai người kia, hai người họ nhìn có vẻ buồn lắm nhưng cô vẫn nhận ra có một tia vui mừng lướt qua trong mắt họ nó nhanh đến mức cô tưởng là ảo giác. Nó nhìn 3 người cứ thì thầm to nhỏ j đó mà khó chịu thì bỗng cô cảm nhận thấy có một ánh mắt đang nhìn mình bằng ánh mắt vui sướng cùng khinh bỉ.

Vị bác sĩ ra ngoài để lại nó và hai người kia trong phòng, người phụ nữ kia đi đến bên cạnh nó nhỏ nhẹ nói :

-” Con có sao, con vừa đi đường vừa uống rượu nên không cẩn thận đã đâm trúng một cậu bé làm cậu bé ấy bị thương nặng và đã qua đời, hôm nay là đám tang của cậu bé ấy gia đình nhà họ đang đòi kiện con, việc này làm ba con rất tức giận........”

Bỗng giọng nói của người phụ nữ cao hơn:

-” Vì thế mày hãy tránh xa ông ấy ra đừng để ông ấy nhìn thấy mày”

Nó thực sự ngạc nhiên vì sự thay đổi này, nó nhìn người phụ nữ đi ra ngoài một cách ngỡ ngàng mà không để ý thấy cô bé kia đang nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét:

-” Thiện Thiên Nhi, chị nghe thấy mẹ tôi nói j rồi đấy, tốt nhất nên làm theo nếu không đừng trách tại sao tôi ác.”

Cô bé đi đến cửa phòng thì dừng lại:

-” Còn nữa bác sĩ nói chị bị mất trí nhớ nên phải ở đây mấy hôm để kiểm tra tiền viện phí thì nhà đã trả rồi”

Cô bé đi rồi nó vẫn chưa thoát khỏi tình trạng “ ĐƠ” của mình ' Cô bé ấy nói j Thiện Thiên Nhi chẳng phải là tên trong cuốn tiểu thuyết đó sao, chẳng lẽ............'

nó vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh và.............

-” AAAAAAAAAAAAAAAA.......”

Trước mặt nó là một cô gái có mái tóc màu đen óng mềm mại lượn sóng, làn da trắng nõn mềm mịn không tì vết, đôi mày lá liễu, mũi dọc dừa, má phúng phính màu hồng phấn, đôi môi đỏ mọng ướt át, thân hình chuẩn lolicon giống nó, trên trán cũng có vết bớt hình bông hoa sen giống nó thân thể này nhìn rất giống nó chỉ khác là nó tóc màu bạch kim còn cô bé này tóc màu đen mềm mượt, mắt nó màu tím than mắt cô gái này màu đỏ đậm, và cô gái này có vết bớt hình con bướm ở bên vai phải. Nếu không thấy những điều khác lạ này và đặc biệt là vết bớt thì có khi nó còn nghĩ có người phá thân thể của nó, bây giờ thì nó chỉ có thể thốt lên một câu :

-” OMG!!!! Ta xuyên rồi!!!!!

--------------------------------------------------------------------------------------------- Hết chương 2 --------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.