Xuyên Không Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 17: Chương 17: Gặp gỡ Tĩnh Ngọc!!!




Lúc này, lại truyền tới tiếng của Hiên Đình: - Phu nhân, người hãy cẩn thận, chủ thượng phát độc rồi.

Phong phát độc rồi sao? Cô lập tức chạy ra, ngây người, Phong thì ra đáng sợ vậy sao, ánh mắt đầy sát khí đó không phải là Phong mà cô biết, cô lấy viên thuốc mà mình trước đây đã từng chế ra vì hắn, cầm nó đi tới về phía hắn.

Lý Triển Phong vì không kìm được nữa nên đã huơ chưởng lung tung, nhưng tiềm thức vẫn nhớ rõ mình không được giết người nhà nên đã tung chưởng vào cây hoa anh đào để gằn lại cơn khát máu của mình. Cây hoa anh đào rung mạnh, cánh hoa bay phất phơi.

Cô cứ thế mà đi tới, mọi người muốn ngăn cô lại nhưng cô lại ra hiệu không sao rồi đi tới cạnh hắn. Bước chân của cô càng lúc càng gần, cô lên tiếng:

- Phong à, đừng như vậy, cây hoa đào đó ta rất thích nó, ngươi làm vậy nó sẽ gãy mất, ta sẽ không có xích đu để ngồi nữa.

Động tác dừng lại, hắn quay lại nhìn cô, gầm gừ trong miệng. Cô bước tới càng gần hơn, tiếng gầm gừ cũng càng rõ hơn, chứng tỏ hắn đang chịu đựng vì không muốn gây tổn thương cho cô.

Thuận thế, cô bỏ viên thuốc vào miệng mình, nhón chân lên hôn hắn, đầu lưỡi của cô đẩy viên thuốc vào miệng hắn.

Ực. . . . hắn nuốt luôn viên thuốc rồi mà vẫn còn ngây dại.

Mọi người bị cái màn đẹp như tranh này làm cho lóa mắt, phu nhân và chủ thượng hôn nhau dưới gốc cây đào, trong khi do lúc nãy Lý Triển Phong áp dụng định luật III Niu tơn vào cây hoa anh đào nên giờ cánh đào bay tung bay theo gió, rơi xuống chỗ bọn họ, 1 khung cảnh lãng mạn thật nha.

Cô rời khỏi hắn, hỏi quan tâm: - Ngươi hoàn hồn rồi chứ?

- À. . à rồi. Hắn ấp úng nói với cô. Hắn vẫn còn bị ảnh hưởng nha, đang hưởng thụ mà, thật là.

Cô nở nụ cười đẹp nhất với hắn: - Thật sự?

Không xong rồi. - . . . Thật.

- Tốt. Lý Triển Phong, ngươi chết đi. Cô đấm, cô đá. . rồi lại hét tiếp: - Đó là nụ hôn đầu của ta đó, ta sao phải hy sinh trong tình huống thế này chứ. Một chút lãng mạn cũng không có. Hừ! . Tức giận quá nên hét cho nguôi bớt. Chửi xong, cô quay người đi, nhưng nghĩ nghĩ sao đó, đi được 2 bước liền quay lại, dậm vào chân hắn 1 phát nữa mới đi.

Mọi người đang đơ ra vì cái khung cảnh lãng mạn vừa rồi thì lại bị cái khung cảnh bạo lực này mà làm cho ngu thêm, nhìn chủ thượng ôm chân la oai oái sao thấy vui vui nhỉ? Hô? Phu nhân khi quay người bước về phòng thì khuôn mặt đỏ hơn cà chua, làm họ càng vui hơn. Nhưng mà làm họ hứng thú nhất là phu nhân bảo đó là nụ hôn đầu của phu nhân, vậy ra từ trước tới nay họ ngủ chung phòng mà chưa có gì hết, chủ thượng cũng thật không có tí phong độ gì hết, sao lại nhịn nhục như vậy nha, thật mất hết phong độ của cánh đàn ông bọn họ rồi.

. . . . . . . . . . . . .

Đêm càng khuya hơn, cô nằm rúc trong chăn không ra, nghe tiếng mở cửa, tiếng bước chân lại gần, cô càng che mình kỹ lại hơn.

Lý Triển Phong vào phòng thấy cô như vậy thì cười khẽ, đi tới ngồi xuống cạnh giường hỏi:

- Nàng ngủ chưa?

- Ngủ rồi.

Ngủ mà còn nói chuyện được sao, hắn lại cười cười.

- Chuyện lúc nãy ta thật xin lỗi.

Hử? Cô khẽ động đậy, hắn đương nhiên thấy hết nên nói tiếp:

- Mỗi 1 lần độc tái phát, ta đều như vậy. Thật ra ta đã tái phát lúc trên đường về, nhưng ta không muốn cho nàng thấy ta đáng sợ như vậy nên ta cố chịu đựng đến giờ, nhưng cũng không được gì vì độc tính quá mạnh, lại để nàng thấy bộ mặt đáng sợ của ta, ta có chút bất lực.

Cô ngồi dậy, nhìn hắn:

- Đó là lời trong lòng của ngươi?

- Ừ. Hắn mỉm cười trả lời cô.

- Vậy ta tha thứ cho ngươi đấy. Lúc nãy ta đánh ngươi có đau lắm không, đưa ta xem nào. Cô nói rồi nhích nhích tới gần hắn hơn, nhưng vì lúc nãy ôm chăn kín nên giờ di chuyển có chút khó, mà cái hành động dụ người như vậy đương nhiên là lọt vào đôi mắt đang phát nhiệt của ai đó rồi.

Não lóe lên.

- Haizz. . . lúc nãy nàng dùng lực mạnh quá, trúng ngực của ta rồi, giờ nàng nói ta thấy có chút đau. Hắn làm bộ mặt thống khổ cho cô tin. Haizz. . . chỉ có ở riêng với cô hắn mới giở trò này thôi.

- Đâu đưa ta xem nào.

Cô cứ nhích tới như vậy, hắn đột nhiên cúi đầu, hôn trộm cô 1 cái nữa.

- Bây giờ thì hết đau rồi. Không ngờ nàng ở cạnh ta lại có hiệu quả như vậy nha. Hắn lại nở ra nụ cười mà cô yêu nhất, cho cô không đánh hắn nữa.

Nhưng mà hình như không như hắn tưởng tượng, cô ngây ngốc nhìn hắn chứ không có biểu hiện gì lạ.

Trong 1 buổi tối, cô bị mất 2 nụ hôn. Lần thứ nhất, là cứu hắn. Lần thứ 2, là hắn hôn lén cô. Nhưng cô sao thế này, đáng lẽ ra phải uýnh hắn chứ, mà sao tim cô nó cứ đập mạnh liên hồi như súng AK nả thế này.

- Nàng không sao chứ? . Hắn e dè hỏi lại.

- Không có gì. Ngủ thôi, ta mệt rồi.

Gì? Hắn không nghe lầm, cô không giở trò gì với hắn nữa sao. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng vẫn nằm xuống ngủ. Nhưng vừa nằm xuống, cô lại chủ động ôm hắn, càng làm hắn lo sợ hơn, nhưng có đứa nào ngu khi có người trong lòng chủ động ôm mà không thưởng thức mà ôm lại chứ, nếu như có thì chắc chắn trong top đó sẽ không có Lý Triển Phong hắn.

Một đêm gió lớn, cánh hoa đào bay khắp nơi xung quanh Hiên Phong Các như đang nhảy múa reo vui, còn trong phòng đương nhiên là 1 đêm xuân tươi nha.

. . . . . . . . . . .

Sáng hôm nay, không khí đột nhiên khác lạ. Chủ thượng 1 nơi, phu nhân 1 ngã.

Lý Triển Phong ngồi trên bàn làm việc mà lòng như lửa đốt, nàng giận hắn sao.

Còn Lăng Sảnh Nhi cô thì ngồi trên chiếc xích đu, nhìn về phương trời xa xa. . . suy tư.

Ngẫm ngẫm lại, cô đã yêu hắn rồi sao? Từ lúc nào nhỉ, có lẽ là lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó cô đã không nhìn thấy tâm của hắn, cũng chính lúc đó cô biết hứng thú với 1 thứ khác ngoài truyện tiểu thuyết khi còn ở hiện đại. Haizz. . . Nhưng thì sao chứ, cô không biết hắn có yêu cô hay không, cô không biết gì về hắn cả, vậy cô có nên nói ra cô yêu hắn rồi không? Tại sao nói Ngọc Đàm thì dễ mà bản thân mình lại như con dế thế này nha. Haizz. . Cứ thế dài thế này sẽ mất hết 2, 38s tuổi thọ. Không thở dài nữa. Đúng, yêu là phải biết đấu tranh.

Cô nghĩ nghĩ xong, quyết định đi tìm hắn thì nghe đến tiếng ồn ào ở cửa chính. Tò mò nên đến xem có chuyện gì?

Từ xa, cô đã thấy 1 cô gái trong xiêm y màu xanh da trời đang đứng đôi co với mọi người. Đi tới gần hơn, cô kinh ngạc, đó chẳng phải là Tĩnh Ngọc sao? Sao lại ở đây? Cô ngừng lại, quan sát trước đã, vào cuộc sau.

- Ta chẳng phải đã nói là ta tới đây có chuyện quan trọng sao? Mau gọi phu nhân của các người ra đây đi.

- Hừ! Chẳng lẽ ngươi nói bọn ta sẽ làm sao? . Hiên Đình lạnh giọng nói với cô gái tên Tĩnh Ngọc đó.

- Có chuyện gì vậy? . Lúc này, Lý Triển Phong cũng đã ra ngoài, nhìn cô gái mới tới đó, lạnh như mùa đông ở Bắc Cực.

Doãn Chính đi ra theo thấy cô gái này, đôi mắt như bóng đèn neon. . lóe sáng.

- Ta muốn gặp phu nhân của ngươi. Nàng ấy có ở đây không? . Tĩnh Ngọc tuy hơi sợ khi thấy hắn nhưng cũng không ngại nói lí do tới đây.

- Ngươi là ai? Có chuyện gì quan trọng sao? . Hắn vẫn trưng ra bộ mặt ấy.

Nghĩ đã đứng ngoài cuộc quá lâu, cô đi tới:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Mọi người nhất loạt hô: - Tham kiến phu nhân.

Còn Tĩnh Ngọc vui vẻ khỏi nói, tung tăng chạy tới ôm cô 1 cái rồi hét to: - Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ nha.

- Haha. . . ừ! Cô cười vui vẻ với Tĩnh Ngọc rồi lại đi tới phía hắn nói:

- Phong à, không sao đâu, là muội muội của ta ở nơi đó đấy. Cô ám chỉ nơi đó, hắn đã hiểu rõ chỉ ừ rồi thôi.

- Tỷ phu à, xin lỗi nhé, tại ta không muốn lộ danh phận sớm, để tạo bất ngờ cho tỷ tỷ ấy. Tĩnh Ngọc này rất biết nịnh nha.

Nhìn biểu hiện của Lý Triển Phong rất là hưởng thụ từ tỷ phu này thì hiểu rõ rồi. Doãn Chính thì cứ nhìn nhìn Tĩnh Ngọc đầy hứng thú thôi, hắn muốn biết rõ "nơi đó" mà tẩu tử nói là nơi nào nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.