Xuyên Không Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên

Chương 16: Chương 16: Nụ hôn đầu của ta!!




Sau 1 hồi ăn cháo.

- Ta ăn xong rồi Phong à. NGươi dẫn ta đi chơi đi. Cô nhào tới lắc lắc tay hắn, giở trò mà cô tâm đắc nhất. . . làm nũng.

- Đi cũng được thôi, nhưng có 1 điều kiện. . Hắn bỗng kéo dài thanh âm ra, thật dễ gây tò mò cho người khác, không thấy cả đám người cũng dỏng tai lên nghe cho rõ sao.

- Là gì nha? Nói nhanh đi. Cô hối hắn, lắc lắc tay thúc giục.

- Chỉ cần nàng cứ như thế này thì ta sẽ dẫn nàng đi. Hắn nở ra nụ cười hại người mà cô yêu chết để dụ cô.

- Như thế này là như thế nào? . Cô ngây ngô.

Hắn ghé vào tai cô nói nhỏ, cùng lúc nở tiếp nụ cười dụ người ra: - Chỉ cần nàng cứ ôm cánh tay của ta là được rồi.

- Được thôi. Đi nào, nhanh lên Phong. Cô cười nói với hắn rồi kéo hắn đi.

Thì ra là vậy, mọi người đã hiểu rõ rồi nha, chủ thượng là muốn ăn đậu hủ của phu nhân cũng là muốn chứng nhận vật sở hữu.

Dọc đường đi dạo, cô thì quá phấn khích nên cứ chạy đông chạy tây, cứ bỏ tay hắn ra nửa chừng. Cứ 1 lần như vậy, hắn lại đằng hắng giọng nhắc nhở cô, cô liền quay về ôm cánh tay hắn.

Những người đi phía sau thì khỏi phải nói, được xem 1 màn hay, hôm nay cũng biết chủ thượng rất là trẻ con. Nên họ cũng rất là hưởng thụ.

Dọc đường đi, cô mua đủ đồ cho Hiên Tước và Hiên Minh, để cho 3 tên vệ sĩ xách rồi lại ôm cánh tay hắn đi mua kẹo hồ lô ăn. Cô thích ăn kẹo hồ lô lắm lắm, chua chua ngọt ngọt, thật giống như trong phim kiếm hiệp thời xưa. Cô mua 4 cây, nhưng chỉ lấy 2 cây cho cô và Ngọc Đàm, còn 2 cây còn lại đương nhiên là để cho Ly và Dĩnh rồi.

Đi dạo cho đã rồi cô lại nổi hứng muốn vào sòng bạc. Hắn tuy không muốn nhưng được hưởng thụ nãy giờ thì phải hợp tác thôi.

Doãn Chính dẫn cả đoàn người vào sòng bạc nhà hắn, thật ra hắn là con trai của thành chủ Doãn thành, cũng là 1 bậc tiền bối về buôn bán.

Vừa vào, ai ai thấy họ cũng im lặng nhường đường, đương nhiên là biết thân phận của họ rồi.

- Tẩu tử, người muốn chơi trò gì, ở đây có tài xỉu, xì tố, tiến lên. .

Hử? Ta chắc không nghe nhầm chứ.

- Khoan, ngươi nói xì tố, tiến lên, ta không nghe nhầm chứ. Cô ngu ngơ hỏi lại.

- Vâng, trò này mới thịnh được 1 năm rưỡi thôi, là đệ đệ nghĩ ra trò này đó, nhờ vậy mà sòng bạc cũng làm ăn khấm khá hơn. Chắc người không biết chơi, đệ chỉ người nhé. Doãn Chính cười cười nhìn cô.

- Ngươi nhìn ta có chỗ nào giống không biết chơi không, ta sợ ngươi dưới ta đó. Hừ! . Cô khinh thường Doãn Chính chút chút, nói gì mà cô không biết chơi, ta đây là từ trong nôi đi ra đó nhóc, mà nghĩ lại cũng có chút khinh bỉ mình, ai lại để cho đồ đệ của mình dạy chứ, nhớ lại cũng có chút đáng sợ, 1 đứa nhỏ 13 tuổi dạy cho mình thế nào là làm cho người không thấy biểu hiện của mình khi đánh bạc, nhục thật.

- Ách. . . vậy mời. Doãn Chính bối rối làm động tác mời với cô.

Cứ thế, cô và Doãn Chính đối đầu. Cô chọn xì tố làm trò chơi, cô cũng có chút cảm thán, không biết vị hoàng thượng giống cô là người nơi nào mà lại biết những trò chơi này.

- Theo. Doãn Chính nói rồi đẩy ngân lượng ra.

Cô âm trầm nhìn Doãn Chính, làm vẻ mặt nghiêm túc đến khác lạ, làm cho mọi người nhìn có chút không quen. Bỗng nhiên, cô chìa tay ra trước mặt Lý Triển Phong, lắc lắc: - Đưa ta ngân lượng, ta không có tiền.

Mọi người té xỉu, đường đường là phu nhân của Hiên Phong Các mà nói là không có tiền, dế mới tin.

Lý Triển Phong thì đương nhiên biết cô đang làm trò, đùa sao, hắn 3 ngày trước đã bị cô trấn lột mấy trăm vạn lượng rồi. Tuy não thì nghĩ nhưng tay thì vẫn móc tiền ra cho cô.

- Theo. Cô đặt mấy tờ giấy bùa chú mà người Trung Quốc hồi xưa gọi là ngân lượng trên bàn. Ta theo, theo rồi ta sẽ ăn sạch quần mi.

Cứ như vậy, 2 người đấu đá với nhau, đến khi không còn gì để theo, Doãn Chính đành khui bài. Haizz. . . không ngờ tẩu tử là thứ dữ, hắn thua rồi.

- Tẩu tử tài thật nha, đệ thua tâm phục khẩu phục. Hắn cúi đầu khuất phục.

- Tất nhiên, còn phải xem ta đây là ai, ta là từ trong nôi đi ra đó nhóc. Cô hếch mặt lên, được dịp ra oai, phải tranh thủ nha.

Mọi người đứng xem thì khỏi phải nói, hâm mộ cực kì, thì ra người bệnh cũng có 1 cái tài, đó là đánh bạc. Từ đó, lại có thêm 1 lời đồn về phu nhân của Hiên Phong Các.

Ăn chơi vui vẻ nên khi quay về Hiên Phong Các đã là đêm tối rồi. . . nếu tính giờ Việt Nam có lẽ là 10 giờ tối.

Cô vì phấn khích vì mua được nhiều đồ cho Hiên Tước nên xông vào phòng Hiên Tước để cho Hiên Tước xem và chọn đồ. Đương nhiên là nhân vật chính cũng vì quá vui nên sẵn lòng rồi. Thế là cả 3 người tò te tú tí trong phòng.

- Hiên Tước, Ngọc Đàm nhìn xem cái bộ này đi, nếu làm trang sức đêm tân hôn thì rất dễ quyến rũ Hiên Minh đó nha.

- Tỷ tỷ à. Hiên Tước thì ngượng đến đỏ mặt. Còn Ngọc Đàm thì toe toét hùa theo.

Tiếng cười rôm rả trong phòng. Còn 7 vị mỹ nam thì sao, đương nhiên là ngồi ở bàn tròn ngoài sân nhìn vào căn phòng có 3 vị mỹ nữ rồi.

- Đại ca à, huynh không cần phải thảm hại đến mức này chứ. Muốn thì xông vào, tại sao phải ngồi đây chống cằm mà nhìn vào, thật là không có tiền đồ. Doãn Chính vì ham vui nên đi theo họ về Hiên Phong Các, đi được mấy canh giờ thì đã hiểu tình hình của họ rồi, sau khi biết rồi thì cũng chỉ có thể thở dài như bao người khác thôi.

- Doãn thiếu gia à, người nói vậy có phải là đang ám chỉ ta luôn không? Hiên Minh lúc này cũng mặt lạnh lên tiếng, hắn hiểu cảm giác của chủ thượng, vì nữ nhân mà họ yêu, họ chấp nhận làm tất cả.

- Ách. . . tại hạ không dám. Doãn Chính chỉ có thể cười trừ, hắn còn chưa muốn bị khuôn mặt của Hiên Minh hù chết nha, hắn muốn nhìn khuôn mặt của mỹ nữ thôi.

- Hên Triết, ngươi chẳng phải cũng muốn vào gặp Ngọc Đàm của ngươi sao, sao lại không nói gì? . Lúc này, Hiên Nguyên lên tiếng cười đểu nhìn Hiên Triết.

- Ai. . ai. . ai nói là ta muốn vào chứ, cái gì mà Ngọc Đàm của ta, ngươi thật là. Hiên Triết quê độ chối bay biến.

- Ngươi dám nói với ta rằng ngươi không thích NGọc Đàm cô nương? NGươi thật là không có tiền đồ đi, lúc nào cũng bảo vệ người ta như giữ vàng, vậy ngươi dám nói ngươi không thích nàng ta. Hiên Dật lúc này xen vào.

Hiên Triết thì quê độ khỏi nói, không nói gì, nhưng cái mặt đỏ như gấc thì đã chứng tỏ được điều này như thế nào rồi.

Mọi người đều phá lên cười.

Đây là những người nổi tiếng trên giang hồ sao, lãnh khốc vô tình, giết người không gớm tay, ai cũng giết được kể cả con nít, bà già, con gà, con chó. . . . . sao. Ly, Dĩnh ở trên mái nhà liếc nhìn nhau, cười lén.

Nãy gờ Lý Triển Phong không nói gì, mà mồ hôi chảy ra ròng ròng, như đang chịu đựng 1 cái gì đó thì phải.

Còn ở trong phòng thì đang nói tới đâu rồi nhỉ, hình như cũng đang nói tới chuyện của Hiên Triết và Ngọc Đàm đó nha.

- Ngọc Đàm, sao muội dám giấu ta? Cô đột nhiên hỏi 1 vấn đề không ăn nhập gì với chuyện đang tìm đồ cưới.

Lúc này, Hiên Tước cũng quay qua nhìn cô, hình như Hiên Tước cũng cảm thấy như vậy.

- Ách. . . tỷ tỷ, muội giấu cái gì? Ngọc Đàm ngu ngơ hỏi lại.

- Hừ! Muội cùng Hiên Triết, muội thích hắn, còn có, hắn đã làm gì muội rồi. Cô âm hiểm nhìn Ngọc Đàm, cười nham nhở giống như "ta đã biết 2 người có gì rồi nhé"

- Haizz. . . tưởng chuyện gì, muội cũng đang rầu đây. Ngọc Đàm thở dài nói.

- Rầu chuyện gì, Ngọc Đàm nói ra sẽ tốt hơn. Hiên Tước lại xen vào, rất quan tâm bạn của mình nha.

- Thật ra, ta không biết hắn có thích ta hay không? Ta không thể hiểu được hắn. Hôm trước, lúc tỷ tỷ làm trò ở quán trọ, hắn vì sợ ta sẽ không kìm được, hắn liền kéo ta ra sau quán, lúc đó hắn nói ta cười cho đã đi, ta liền cười, ấy vậy mà ta cười 1 chút hắn. . . hắn. . Nói tới đây Ngọc Đàm thẹn quá mặt đỏ ửng không nói được nữa.

- Hắn làm cái gì? Lúc này cả 2 đều la lên với Ngọc Đàm. Có đứa ngu cũng biết hắn làm gì rồi, nhưng mà vẫn hỏi. Hừ, để xem Hiên Triết làm được gì với Ngọc Đàm. Cả 2 đều có cùng suy nghĩ này.

Vì giật mình cả 2 người đều hét lên với Ngọc Đàm nên nàng nói: - Hắn hôn ta.

- Cái gì? . 2 người lại hét toáng lên. Không ngờ, Hiên Triết cao tay thật nha.

- 2 người đừng hét nữa, ta sợ. Ngọc Đàm đau khổ nói.

- Muội thích hắn đúng không? Vậy sao lại không nói với hắn? . Cô lại hỏi.

- Muội sợ.

- Ngốc. Yêu là phải biết đấu tranh, Hiên Triết cũng là 1 con rùa vàng kim đó, muội phải biết nắm giữ. Cô gật gù nói, giao Ngọc Đàm cho Hiên Triết là tốt nhất, cô thấy rõ tâm hắn rồi, nhưng không nói cho Ngọc Đàm, ai bảo dám giấu cô.

Đúng là đồ thù dai mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.