Ngồi trên bậc thềm cửa sổ, xe Lamborghini Adventador màu trắng nhanh lướt đi biến mất khỏi con đường. Sân thoáng trống rỗng, nắng sáng trải rộng sân dinh thự.
Đinh Đan cười cười. Hải Du đi học, vậy cô tính sao? Chẳng lẽ cứ ở nhờ nhà người suốt đời, còn việc học thì thứ lỗi, cô đã bỏ cả tuổi thơ để học tập rồi. Cô không muốn phải tốn nhiều thời gian về nó nữa. Cho nên đi làm là cách tốt nhất để cô nhanh rời khỏi đây cũng như không cần phải ăn bám người ta sống qua ngày.
*Cốc*
Sau lưng vang lên tiếng gõ cửa, cô xoay người lại nhìn thấy chị Hải Du đang khoanh tay đứng ngoài cửa, liền hướng Hải Vân nở nụ cười, nhưng là khi vẻ mặt cô ấy không mấy vui vẻ cô mới sực nhớ. Đúng rồi, khuôn mặt cô bị mắc chứng tê liệt, làm sao mà cười đây.
Cô không cho người ta sắc mặt tốt, người ta tự nhiên không trưng mặt thân thiện cho cô rồi. Mối quan hệ giữa người với người, nói ra thì có chút phức tạp, nhưng kỳ thực lại rất đơn giản.
Chỉ cần bạn đối xử thân thiện, thái độ hòa nhã với người đó, người đó tự nhiên sẽ không đối xử tệ với bạn.
"Tôi nghe tiểu Du nói cô không có nhà. Cô định sẽ ở đây bao lâu. Cô có dự tính gì hay chưa?" Hải Vân ôn hòa nói.
Đinh Đan cúi đầu lấy bút viết: Em sẽ đi làm ạ. Khi công việc ổn định sẽ dọn đi. Sẽ không làm phiền mọi người đâu.
Hải Vân mỉm cười vỗ đầu Đinh Đan, ánh mắt xẹt qua tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất.
"Em thật giỏi. Đúng là những đứa trẻ mồ côi luôn độc lập như vậy. Phải chi tiểu Du được một phần như em."
- Chị không cần nói như vậy. Du, rất tốt.
Nếu không tốt, thì đã chẳng dẫn cô về, còn cho phép cô trú ngụ tại đây nữa.
"Được rồi. Em từ từ suy tính thật tốt. Chị không phiền em nữa." Hải Vân đứng dậy rời khỏi phòng.
Hải Vân vừa đi không lâu, Đinh Đan liền đứng dậy đi tìm kiếm việc làm.
"Đi theo cô ta." Hải Vân ngồi trên ghế, qua camera giám sát nói với vệ sĩ.
"Dạ."
·
Ngồi ở ghế đá công viên nhìn dòng đường xe cộ tấp nập, Đinh Đan thở dài. Có vẻ cô chưa suy nghĩ kỹ lưỡng thì phải. Nơi này không phải thế giới của cô, từ nhỏ mỗi một việc làm đều được ghi chép rõ ràng trong bảng số liệu, cho nên, khi tới xin việc họ sẽ qua bảng thống kê thực lực của bạn mà tuyển thẳng vào hoặc là trực tiếp đánh rớt, giới thiệu cho bạn công việc phù hợp.
Còn nơi này, thì cần gì? Tuy cô không biết khi đi xin việc làm ở đây sẽ cần giấy tờ gì, nhưng ít nhất cô biết, phải có thẻ chứng nhận thân phận.
Mà cô, mới tới, không biết nên làm thế nào mới tốt. Đi đâu lấy thẻ chứng nhận thân phận bây giờ.
Thẻ ATM của thanh niên kia, cũng không thể dùng như phiếu thông hành ở sân bay a.
Thế nên hiện tại mới có hình ảnh một cô gái mặc váy trắng tựa như búp bê sứ thiên chân đang ngồi ủ rũ bên lề công viên, điều này hấp dẫn tới không ít ánh mắt người qua đường.
Không ngoại trừ trường hợp dẫn tới sói xám đói bụng.
"Cô bé, con đi lạc sao?" Người đàn ông mặc áo pull đen khẽ cười hỏi, rất tự nhiên đến ngồi chỗ trống bên cạnh cô.
Đinh Đan mở to mắt hiếu kì. Thường những người hay nói câu này đều không có gì tốt lành. Đây là người đàn ông xấu xa chuyên lợi dụng lừa đảo tiểu bạch thỏ trong truyền thuyết sao?
"Con tên gì? Có cần chú tìm bố mẹ giúp con không?"
Nếu cô có thể nói được, cô nhất định nhắc nhở ông ta một câu: chú à, lời này không phải lúc nào cũng dùng được đâu.
Cô không có bố mẹ a. Vì thế Đinh Đan lắc đầu, cái này hiển nhiên không cần ông ta ở đây giả bộ dạng tốt bụng. Hơn hết, mắt ông ta để đâu mà nhìn cô ra cô bé vậy. Cô ít nhất cũng mười sáu rồi, đã là thành niên. Tất nhiên sẽ không bị mấy lời hoa mỹ lương thiện này lừa dối.
"Ở công viên rất nhiều người xấu, để chú đưa con về." Người đàn ông thành khẩn nói, ừm, có vẻ rất chân thật.
Người xấu trong lời, không phải là ông ta hay sao?
"Xin lỗi, là tôi thất lạc mất em gái. Em ấy rất nghịch ngợm hay chạy lung tung." Cổ tay đột nhiên bị một lực nắm đi, chốc lát rơi vào vòng ngực ấm áp.
Vừa dứt lời, cô đã bị lôi đi đẩy vào trong xe. Giấc mộng được soái ca cứu chưa kịp nảy nở đã bị gương mặt anh tuấn ngưng trọng làm tắt nghẽn tế bào trái tim bong nóng màu hồng.
Ặc...Biết ngay đời không như ta mơ và lắm bất ngờ mà! Lẽ ra cô nên thực tế một chút. Làm gì có ai rãnh rỗi xen vào chuyện người khác chứ.
Là thiếu niên trong con hẻm ngày trước! Hắn ta nhất định là tìm cô tính sổ đây mà.
"Cô....Sao không ngây ngốc trong nhà mà chạy loạn thế này. Không có tôi cô đã bị lừa đi rồi. Cô ngốc này.."
Đinh Đan ngây ngốc nhìn thiếu niên nói luyên huyên nãy giờ. Hắn không phải tìm cô đòi thẻ ATM?
"Cô có nghe tôi nói gì không hả? Sao tôi nói cô không trả lời...." Nhìn ánh mắt uất ức của cô, hắn bừng tỉnh nói:"Tôi quên mất cô không nói được."
Đinh Đan bĩu môi. Trông mặt hắn thực sự là đần độn quá chừng. Chẳng bằng với tiểu soái của cô. Cô nhận ra ưu điểm lớn nhất của gương mặt robot bị liệt này chính là, cô có thể thoải mái phỉ nhổ người ta cũng không sợ họ tìm ra điểm bất thường gì từ khuôn mặt cô.
Nhận thức rõ điểm này, cô càng thoải mái mắng chửi hắn ta, một bên cầm lấy cuốn sổ tay viết.
- Sao anh lại ở đây ?
"Tôi mà không ở đây, cô đã sớm bị lừa bán vào ổ buôn bán đồng tính." Hắn nhếch môi cười.
- Tôi, có dính dáng gì tới mấy thứ đó.
Sắc mặt vốn dĩ tê liệt vô biểu cảm, lúc này lại càng tê cứng, trông hệt như búp bê sứ được trưng bày ở viện bảo tàng.
"Cô hẳn là đắc tội với ai đó rồi. Thường thì, không ai dám động tay động chân trên địa bàn của Liệt Diễm đâu."
Đinh Đan liếc nhìn hắn một cái, hoàn toàn câm nín. Làm ơn đừng khoe khoang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thế kia, hắn không biết, hắn đang làm cô ngứa tay à, gương mặt kia...quả thật, rất rất đáng đánh đòn.
"Đúng rồi. Cô ở đây làm gì? Đừng nói là có tiền đi khoang hạng A, nhưng lại không có tiền thuê khách sạn nha." Hắn ôm ngực nhếch môi giễu cợt.
- Tôi không có thẻ chứng minh thân phận. Rất bất tiện.
"Ý cô là, chứng minh nhân dân? Cô lớn từng này rồi mà còn chưa có, vậy cô làm cách nào lên máy bay, đừng đùa chứ." Hắn nhướng mày lắc đầu, trong mắt đều là không tin tưởng.
Đinh Đan thở một hơi dài: Đều nhờ có ATM của anh.
Khóe miệng thiếu niên giật nhẹ, song lại gấp rút lôi điện thoại trong ngăn trước. Vội mở nguồn, một loạt tin nhắn ập tới, đều là tin nhắn thông báo tiêu phí tiền trong tài khoản.
Thiếu niên mím môi trừng mắt nhìn cô. Hiển nhiên, là rất tức giận. Hắn có việc gấp từ ngày trước, nay bay sang giải quyết công việc vừa vặn gặp cô. Nếu không, e là tiền hắn bị tiêu xài hết còn không rõ nguyên do a.
Tuy nhiên cũng không nhiều lắm, ngoại trừ tiền vé máy bay cùng ít ỏi lẻ tẻ tiền tiêu vặt. Hắn nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, trầm giọng hoi:"Cô rốt cục rớt từ đâu xuống vậy? Thân nhân không có đã đành, chứng minh thư cũng không. Tiền cũng không."
- Cũng vì vậy mà tôi cần phải đi làm a.
Hắn cười nhẹ vỗ đầu cô, đứa trẻ ngoan. Đinh Đan nghiêng đầu trừng hắn. Tên sói ca này suốt ngày cứ ăn đậu hủ của cô, đậu hủ của cô cũng không phải miễn phí nha.
"Tôi có người quen bên này. Để tôi dẫn cô đi làm vài thủ tục. Rất nhanh liềm xong." Hắn bẻ lái, vòng đầu xe lại, hòa nhịp cùng làn xe, biến mất giữa dòng xe cộ qua lại.
Chiều chiều tán rợp dương, liễu rủ rợi xanh ngát in bóng trên hồ nước xanh rêu. Dinh thự phủ một màu cổ kính dưới nắng chiều nhạt nhòa, kiến trúc cổ cùng hiện đại cực kì hài hòa làm cho dinh thự càng thêm phần bắt mắt trang hoàng như nhà ở hoàng gia.
Trước cổng thép đặc chế lớn trải dài một khoảng cách rộng khoa trương, chiếc BMW đời mới dừng lại, cửa xe tự động mở ra. Đinh Đan từ trong xe bước ra, cô mấp môi.
Thiếu niên khẽ nhếch môi cười, thanh âm trầm ấm:"Nhớ kỹ, tôi tên Bạch Trì Hiên."
Cô quơ quơ tay chào tạm biệt, song xoay người đi vào dinh thự đã sớm mở ra. Bóng dáng nhỏ nhắn đứng chặn đầu, gương mặt thối hoắc, u ám chất vấn:"Chị Đan, hắn ta là ai?"
Cô nhìn cậu mấp máy môi.
"Mới quen? Mới quen biết mà đã trở về tận nhà. Chị sao không thể yên ổn một chỗ hả." Thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo, làm cho người cô cứng ngắc, khuôn mặt hồng hào hiếm khi tái nhợt.
- Việc làm...Tôi cũng không thể ăn nhờ ở đậu mãi.
Hải Du, cậu có quyền gì chất vấn cô, cậu ta còn nhỏ hơn cô những ba tuổi. Vậy mà còn đi dạy đời cô...hơn hết việc cô làm không tới phiên cậu ta quản.
Hải Du lặng người đi một lúc. Khi này mới tinh tế nhìn đôi mắt linh động nói lên mọi cảm xúc của chủ nhân nó.
Là quật cường...là tức giận..và cả là bất bình..
"Chị cầm cái gì?" Hải Du liếc nhìn vật thể trong tay Đinh Đan, nhếch môi hỏi.
Không vui lập tức bay sạch, cô hứng khởi đưa chứng minh thư cho cậu xem. Có cái này, ngày mai cô có thể xin việc làm rồi.
Chỉ có điều cô không ngờ được hành động sau khi Hải Du xem xong chính là đen mặt, trực tiếp xé rách tờ giấy mỏng manh mới vừa làm xong còn nóng hỏi.
Đinh Đan chớp mắt:"....!!?"
... ...