Xuyên Không Tệ Hại: Ta Là Robot

Chương 7: Chương 7: Bí mật của tiểu Sóai




Đinh Đan chớp mắt. Dù có mở miệng ngăn cản cũng không kịp, huống chi cô còn bị câm, chỉ có thể trơ mắt nhìn tờ giấy chứng minh thư bị xé rách.

Trong lòng nhất thời cảm thấy giống như một loại chết lặng. Ngoại trừ trống rỗng thì chính là tĩnh lặng, chẳng lẽ biến thành robot nên tính cô cũng biến nhạt đi. Thường thì cô nên tức giận mới đúng, tại sao, tại sao lại như vậy?

Đinh Đan cúi đầu nghi hoặc chậm rãi bước vào trong nhà, không thèm đếm xỉa đến cậu ta.

Hải Du thoáng giật mình nhìn bóng lưng thất thần của cô, tự hỏi bản thân có quá đáng hay không. Nhưng cậu lại không cách nào giải đáp được. Dựa vào! Cô chỉ là một người ở nhờ, dựa vào đâu cậu lại phải cảm thấy tội lỗi chứ.

Hải Du mím môi vào nhà. Hải Du đứng trước phòng Đinh Đan gõ cửa một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động gì. Trong lòng thầm hoảng hốt, không phải xảy ra chuyện gì chứ, đó cũng chỉ là chứng minh thư thôi mà.

Có gì phải buồn chứ, rách thì làm cái khác. Con gái thật khó hiểu.

Hải Du đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cô đang nằm ngủ trên giường, dáng vẻ rất nhu thuận, rất yên bình.

Cậu ngồi xuống cạnh cô, tay khẽ vuốt lên nệm mềm mại. Ánh mắt loé lên tia hoài niệm, khoé miệng nhếch lên mỉa mai.

Nếu không phải vì chị ta, mọi thứ đều sẽ rất tốt đẹp, tất cả cũng sẽ không như hiện tại. Hiện tại chỉ làm cho mọi người càng thêm chán nản.

Đây là phòng của em cậu...

Tay áo bỗng bị giật giật, Hải Du cúi đầu nhìn Đinh Đan mở mắt nhìn cậu, đôi mắt trong suốt như hỏi 'cậu đang đau lòng?'.

"Nếu chứng minh thư quan trọng như vậy, tôi sẽ đi làm cùng chị. Chỉ có điều chị nên hiểu, muốn xin việc không chỉ đơn giản vậy đâu. Bằng cấp đâu? Chị bao nhiêu tuổi, ai dám thuê chị chứ." Hải Du thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt 'chị nói xem', chậm rãi nói.

Đinh Đan thầm lắc đầu, cô nhất định nhìn lầm. Tiểu soái làm sao có thể đau lòng đây.

"Vậy đi. Chị tiếp tục học đến khi đủ tuổi đi làm. Lấy bằng cấp 3 ra làm. Nhưng tôi nhắc nhở chị một câu, bằng cấp 3 muốn xin việc làm cũng rất khó khăn, còn chưa nói chị bị câm. Cho nên chị vẫn là theo đuổi con đường học tới nơi tới chốn đi." Vẻ mặt Hải Du nghiêm túc phân tích từng vấn đề thực tế.

Mắt cô loé sáng, đúng là tiểu soái, nhìn thế nào cũng handsome~

- Vậy tôi học ở đâu bây giờ ?

"Chung trường với tôi." Khoé môi Hải Du cong lên, bâng quơ bốn chữ.

- Cậu, đừng cười nữa có được hay không.

Rất yêu nghiệt a. Huhu, cô không muốn lại phạm sắc giới đâu, đặc biệt đối tượng còn nhỏ hơn cô ba tuổi.

Hải Du nét mặt nháy mắt u ám, giọng lành lạnh:"Tôi có cười sao?"

Đinh Đan lắc đầu. Như vậy có phải tốt hơn hay không.

Hải Du liếc mắt nhìn Đinh Đan, khẽ hừ một tiếng khinh thường đi về phòng.

Cô sờ sờ mũi, cô nhớ mình đâu có đắc tội cậu ta. Cuối cùng, Đinh Đan chỉ có thể cảm khái. Đứa trẻ khó tính a. Được nuông chiều sinh hư. Về sau nhất định không ai chịu cưới cho xem.

Ăn xong bữa tối, Đinh Đan ngước nhìn bầu trời chỉ có ngôi sao duy nhất độc chiếm khung trời đêm. Khe khẽ thở dài, cô vẫn không nghĩ ra lí do vì sao mình lại xuyên tới đây.

Chẳng qua, khi đi học cô chỉ hi vọng, nhân tình không lạnh bạc như thời đại kia. Không có cảm tình, chỉ có giá trị lợi dụng. Không có ấm áp, chỉ có thông tin thiết bị tiên tiến. Kết hôn cũng không có tình yêu, chỉ vì lợi ích chính phủ ban cho sau khi sinh con.

Quả thật....quả thật, rất lạnh lẽo. Lạnh lẽo đến mức cô tình nguyện vùi mình vào thế giới ảo cũng không nguyện đối mặt với cuộc sống như vậy.

Cho nên hiện tại, cô rất rất hi vọng, nơi này có thể mang đến cho cô hạnh phúc, có được niềm vui. Khi này mai đến, là ánh nắng mặt trời tươi sáng...không phải sao?

Khoé mắt Đinh Đan cong lên như vầng trăng khuyết rực sáng giữa mây trời u ám, ánh mắt loé lên ngôi sao sáng ngồi cửa.

Tâm tình cực tốt, cô ngã lên giường dang hai tay ra, nhắm mắt lại. Dù không thể ngủ, cũng có thể dưỡng mắt dưỡng thần, xem như bù đắp cho những tháng ngày không thể ngủ sau này đi.

Ngủ a....khi trước có thể ngủ yên giấc, cô lại thức khuya đọc truyện tới sáng. Đến bây giờ lại tự cảm thấy thực đau lòng quá đi mất. Giờ muốn ngủ cũng không thể, quả thật làm cô khóc không ra nước mắt.

"Đan..."

"Đan, sao em có thể bỏ anh rời đi. Lẽ ra anh đã có thể bỏ đi. Chính là anh luyến tiếc ngày tháng tuổi thơ.."

"Không thể bỏ đi..." Nên chỉ có thể thống khổ ở lại nhìn cảnh còn người mất.

Nghe thanh âm bi thương của Hải Du, nhịp thở cô chậm lại một khắc. Mặc kệ người làm cậu đau khổ là ai, nhưng cô chắc chắn Đan trong miệng cậu không phải là cô.

Tên giống cô...vậy gương mặt Đan trong miệng cậu có phải rất giống cô hay không? Vậy...khi thấy Bạch Trì Âm đưa cô về nhà, việc xé giấy chứng minh thư có thể lý giải rồi.

Thảo nào, có thể đối tốt với cô như vậy, tốt còn hơn chị ruột của mình. Chính là như vậy sao.

Việc bị đem trở thành kẻ thay thế, cô tự nhiên sẽ khó chịu rồi. Aii, được rồi. Cứ cho cậu hoài niệm, tuỳ cậu đi, coi như khoản này là trả phí nhà ở vậy.

Màn đêm, yên ắng thanh tĩnh như vậy.

·

"Chị ăn nhanh lên đi." Hải Du nhíu mày cau có.

Đinh Đan cúi đầu cố gắng nuốt điểm tâm sáng. Thử hỏi khi ăn bị ánh mắt đầy oán niệm chiếu tướng, có thể ăn nổi sao?

Cô thực sự rất bi thương a, thực sự rất lâm li bi đát a. Hải Du đáng chết, nếu không phải tại cậu, cô có thể bị Hải Vân đối xử như vậy à.

Cho nên muốn ở dinh thự này lâu dài, dĩ nhiên phải làm cho cả hai chị em họ hài lòng và giải quyết mọi vấn đề nan giải từ hai người họ. Cô thực sự khổ a.

Sống thôi, sao mà khó khăn quá vậy nè. Đinh Đan thầm ai oán.

Cô mấp máy môi nói với Hải Du:

- Cậu ra trước, tôi đi vệ sinh.

"Con gái thật phiền!" Hải Du quăng lại một câu chê trách, song cũng đi ra ngoài xe trước.

Cô vội viết một đoạn giải thích trên tờ giấy note đưa cho Hải Vân với ánh mắt chân thành, ngay sau đó cũng không quan tâm thái độ chị ta ra sao liền chạy ra xe.

Biết chiều lòng hai chị em nhà này là điều cốt yếu, nhưng cô cũng nhìn ra, Hải Vân vẫn là yếu thế hơn tiểu soái của cô. Đương nhiên cô sẽ chọn Hải Du làm tấm bùa hộ mệnh của mình rồi.

Hải Vân nhìn theo bóng lưng của Đinh Đan, chỉ khẽ nhíu mày trong mắt có chút âm trầm, lại cúi đầu đọc, nội dung trong note rất đơn giản nhưng đủ lại cô hỏa khí đầy người.

- Em biết không chấp thuận theo thỏa thuận của chúng ta là sai. Nhưng, em biết cái gì tốt cho em hơn, không phiền chị bận tâm. Với lại, em sẽ không dựa vào một xu nào của Hải gia chị để đi học. Chị càng không có tư cách xen vào.

MK! Đây là ý tứ gì hả!!?

Hải Vân tức giận xé tờ giấy note nhỏ trong tay thành từng mảnh, rơi lả tả xuống đất còn bị cô dùng sức chà đạp.

Điều này có thể cho thấy vị mỹ nhân như hoa Hải Vân bị Đinh Đan châm chọc rất không lưu tình.

"Cho người đi theo con bé đó 24/24. Tôi muốn biết tất cả về nó. Hừ...Cô ta không hề vô hại như bên ngoài. Cẩn thận!"

Mới lớn mà muốn chơi tâm kế với cô sao. Đúng là oắt con!

Mà trên xe lúc này không khí rất ư trầm mặc. Hải Du khoanh hai tay ôm ngực tựa vào thành ghế ngả đầu nhắm hờ mắt, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Xe một đường thẳng trên đường, bất ngờ xốc nảy. Đầu Hải Du hơi nghiêng sang một bên ngả lên cánh tay của Đinh Đan, tuy nhiên cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Aii, ngủ say rồi à. Cho chừa! Ai bảo đêm qua thức lắm chi. Đinh Đan hung hăng xả rủa. Một bên tận lực áp chế cảm giác kì dị trong người, đồng thời cố thích nghi với cảm giác lạ lẫm đó.

Ở nguyên đại của Đinh Đan, cho dù là cha mẹ thì cũng chưa tiếp xúc hay có bất kì cử chỉ thân mật nào với cô, với lại, ở nơi đó đặc quyền trẻ em là cao nhất. Được bảo vệ kỹ lưỡng, không được chính phủ đáp ứng cần thiết, tuyệt không cho phép chung đụng bậy bạ, chuyện này cực kì nghiêm khắc. Đó cũng vì vấn đề sức khỏe lành mạnh của chung nguyên đại, nên không có bất kì kháng cự phản đối cả.

Mà hiện tại, đây là xã hội đương thời tồn tại nhiều phức tạp, cuộc sống dễ dàng va chạm chưa kể đến nhiều vấn đề phát sinh. Chung đụng là điều không tránh khỏi, biết vậy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Mà, cái cảm giác của Đinh Đan chẳng khác nào mấy người mắc bệnh cuồng sạch sẽ. Trong mắt người khác, biểu hiển của cô chính là người có bệnh yêu sạch sẽ.

Đinh Đan thở dài, cũng không quan tâm ánh mắt người lái xe nhìn mình ra sao, cô vươn tay chậm rãi vuốt đầu cậu.

Xem như cô có một đứa em đi, tận tâm chăm sóc nó. Tự hưởng thụ cảm giác có người thân cận, cảm giác ấm áp và bình yên của thân nhân dù Hải Du không phải em cô.

Chiếc xe DSB chậm rãi chạy vào cánh cổng hoàng kim sang trọng đầy quý khí.

Từ đây, cuộc sống đời học sinh chính thức bắt đầu.

Đinh Đan vô tri vô thức bước vào vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu cùng giai cấp quý tộc.

Tháng ngày bình yên của Đinh Đan chưa được bao lâu liền đã chấm dứt tại giây phút cùng Hải Du bước vào cánh cổng học viện HG.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.