Sáng ngày hôm sau.
- Đắc Kỳ tỷ..Huhu...
Xảo Nhi vừa dậy,liền chạy một mạch sang phòng của Đắc Kỳ. Kỳ lạ,con bé hoàn toàn không biết cấu trúc của tòa nhà này,mà có thể tìm được Đắc Kỳ,khiến cho rất nhiều người hầu hoang mang,không biết nên làm sao,cũng không dám làm thương nha đầu. Chủ nhân mới là kẻ tàn ác so với An Nhất Tâm gấp nhiều lần. Nếu làm người bên cạnh nàng bất mãn,e rằng không lãnh được hết hậu quả
- Xảo Nhi..Lại không ngoan rồi.
Đắc Kỳ ngáp ngủ,trên người khoác đúng một chiếc chăn mỏng. Trong lúc đỡ Xảo Nhu,không để ý làm chăn rơi để lộ thân hình mảnh mai trắng không tỳ vết. Ngực quấn một dài băng,thân dưới là một mảnh vải hình tam giác kì lạ.
Người hầu vội vàng quỳ dưới đất không dám phạm thường. Đắc Kỳ tùy tiện nói họ lần sau còn dám quỳ thì tự cắt đầu xuống. Ai lấy đều sợ hãi đứng thẳng người dậy,gương mặt nghiêm trọng như chuẩn bị bị xử tử đến nơi.
Đắc Kỳ vừa ngáp vừa nói:
- Chuẩn bị thức ăn. Cơm trắng,thịt và canh,thêm một chút bánh quế cho Xảo Nhu. Nói Đường Cố,hôm nay ta ăn thế nào,sau này các ngươi ăn thế đấy.
- Dạ?
- Còn không mau đi?
- Dạ,nô tỳ đi. Chúng nô tỳ đi ngay đây.
Xảo Nhi vừa gục trên vai Đắc Kỳ liền ngoan ngoãn ngủ lại lúc nào không hay. Nàng nhẹ nhàng đặt Xảo Nhi trở lại giường,còn bản thân liền sửa soạn chuẩn bị rời đi.
Đường Cố đã đợi sẵn ở ngoài. Thấy Đắc Kỳ liền cúi mình kính cẩn chào:
- Chủ nhân.
- Ở lại chăm sóc canh chừng Xảo Nhi. Nha đầu tỉnh dậy thì dọn thức ăn lên.
- Tuân lệnh chủ nhân.
Đắc Kỳ đến phủ triệt của An Nhất Tâm. Đám nha đầu tiểu tử vẫn giữ thói quen cũ,buổi sáng ra sân luyện quyền. Xảo Nhu ngồi phía trên giám sát. Cảnh tượng có lẽ chỉ thiếu mỗi nha đầu Xảo Nhi thích chạy vòng vòng làm khó các huynh các tỷ.
- Đắc Kỳ.
- Nữ ma đầu tới rồi.
Xảo Vân hét lớn. Xảo An từ trong nhà,đầu tóc như mới bị điện giật,tay cầm một cái chày đen thùi lùi chạy ra,chỉ về hướng Đắc Kỳ tức giận hét lớn:
- Sao tỷ dám bỏ rơi muội?
- Chơi ở đây có vui không?
- Vui...Nhưng không có Đắc Kỳ..Huhu...
- .....
Tính cách Xảo An so với Xảo Nhi không khác là mấy. Cứ thiếu nàng một chút là khóc. Không có nàng một chút là ăn vạ đòi. Xem cái tướng này,coi An Nhất Tâm dạy ra thành cái bộ dạng gì rồi?
- Ngoan,vào trong thay y phục mới. Lát nữa ta nấu cơm cho muội ăn.
- Ân.
- Xảo Vân,giúp tỷ.
- ....
Xảo Vân liếc xéo Đắc Kỳ,không cam tâm dẫn Xảo An vào trong. Khóe mắt nha đầu cũng hơi đỏ. Ai da,xem ra cũng là người có tình cảm nha.
Đắc Kỳ đến trước mặt Xảo Nhu,quỳ gối trước mặt nha đầu,xoa khẽ mái tóc vẫn còn hơi rối:
- Muội lớn rồi. Tỷ hứa,năm mười năm tuổi sẽ cho phép muội làm điều muội muốn,dĩ nhiên phải có sự giúp đỡ của tỷ,sau đó trở về trả ơn cho tỷ - Đắc Kỳ giọng có chút nghẹn lại - Nay tỷ còn việc phải làm.Tỷ để lại năm người kia cho muội chăm sóc. Muội giúp tỷ,có được không?
- “Gật đầu”
- Không khóc. Nữ nhân bên cạnh tỷ,không được phép yếu đuối. - Đắc Kỳ quay sang bên cạnh - Tiểu Đình,Tiểu Long,Tiểu Thành,tỷ luôn nghiêm khắc với các đệ,chỉ mong một lúc nào ba đệ có thể bảo vệ những tiểu muội đáng yêu của tỷ. Tỷ cần các đệ chứng minh.Các đệ có làm được không?
- Bọn đệ làm được.
Đắc Kỳ khẽ gật đầu,mỉm cười hài lòng,dúi vào lòng bàn tay Xảo Nhu một thứ đồ vật,nói rồi nhảy lên mái nhà,lưu luyến trong giây lát. Xảo An vừa mới thay xong bộ y phục mới,vui vẻ tung tăng chạy ra. Nhìn thấy dáng người quen thuộc đang hướng về phía mình liền gào khóc đòi người. Xảo Vân vội vàng ngăn lại,ôm muội muội vào lòng dỗ dành.
Xảo An và Xảo Vân vốn không phải tên của hai người. Cặp song sinh bị cha mẹ vứt bỏ năm lên sáu, nghe theo lời lão thầy phong thủy bị cho là thiên sát cô tinh,hại cả nhà họ không ăn lên làm ra.Cũng là Đắc Kỳ nhặt bọn chúng về khi nằm thoi thóp thở do bị người ta đánh vì tội ăn cắp đồ. Là Đắc Kỳ cho bọn chúng cái tên mới. Đối với Xảo An mà nói,Đắc Kỳ mới là mẫu thân,mới là nhà. Đối với Xảo Vân mà nói,Đắc Kỳ là bạn,là chỗ dựa duy nhất.
- Nữ ma đầu đáng ghét,ta ghét tỷ.