Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 76: Chương 76




Tứ châu đại lục,tam địa chi tử.

Tương truyền nhân gian,nếu không muốn chết,tốt nhất không nên đặt chân lại gần bốn lãnh đại này. Thứ nhất phải kể tới hồ Tử Huyết đặt ở Yên Nam quốc. Khí độc,sương mù,linh thú Kim Cương Kê Quan Mãng cai quản. Thứ đến là sơn động ngàn năm Hỏa Liêm Ngạn,đặt ở sâu trong nội địa Lưu Ly quốc. Dịch độc ăn mòn,yêu thú cùng cây cối biến dị nguy hiểm nhất thế gian,linh thú Xuyên Thiên Liệt Diệm Xà làm chủ. Và cuối cùng là thác Ma Sát,nước chảy thành băng,băng tan thành huyết lệ. Theo một số lời ghi chép thuật lại,huyết lệ có giá trị vô cùng,thậm chí có thể giúp người chết sống lại,cải tử hoàn sinh. Nơi này do Thiên thú,Băng Tâm Nguyệt Linh làm chủ.

Mà Cốt Tử Lâu vốn là ma khí được lấy từ trong hồ Tử Tuyết mà ra. Nói cách khác,với với kì trân dị bảo trên đời,thậm chí là huyền thiết hay kim thiết,cũng không thể sánh bằng. Cốt Tử Lâu tích tụ từ oán niệm của các bậc anh tài trên giang hồ muốn tới Tử Huyết thử sức mà thành. Để sở hữu được Cốt Tử Lâu mà Âu Dương Lân đã đánh đổi gần như 2/3 người của gia tộc. Nhưng cái giá đó cũng đáng. Về sau,Âu Dương Lân làm bá chủ của Cao Ly,ngay cả hoàng tộc cũng phải kính lễ y ba phần.

Nay phải chịu sự áp chế dưới một tay tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa,hỉ mũi chưa sạch,khiến cho Âu Dương Lân cảm thấy,chỉ khi giết được người trước mặt,mới có thể nguôi ngoai nỗi bực tức trong lòng.

Mặt khác Hoa Uyển Linh, cả người run bần đật,chân rõ ràng đứng không vững nhưng quan nhãn lại vô cùng minh mẫn. Chuyển động của Âu Dương Lân qua cách nhìn của nàng,chậm hơn rất nhiều so với thực tế.Như thể,nàng đang đánh nhau với một đứa trẻ vậy. Tuy nhiên,thể lực càng lúc càng hao mòn,càng lúc càng yếu ớt.

- Con gió này đã thổi tới Hoa Lâu của ta một luồng khí độc nham hiểm độc ác,mưu ma chước quỷ tới đây vậy? Cao Ly thừa tướng,Âu Dương Lân, ngươi muốn làm gì ái nữ của ta a?

Giọng nói thâm trầm vang lên. Phía sau nam nhân,một đám người hắc y nhân vượt lên trước làm việc,cưỡng ép đuổi tất cả khách quan ra khỏi Hoa Lâu cùng toàn bộ chúng tỷ muội đưa lên lầu nghỉ ngơi.

Phía trên Vương Nhã Hân ái ngại nhìn Nhiếp Khương Dương nãy giờ vẫn đang đứng bên cạnh mình rồi chỉ chỉ về hướng góc hành lang bên trái,ngữ điệu muốn hắn rời đi:

- Nhiếp thế tử,nếu còn không đi,sẽ vô cùng mất mặt a

- Đa tạ cô nương chỉ điểm.

- Cung tiễn Nhiếp thế tử.

Nhã Hân cúi đầu,bóng người vụt đi mất. Mấy tỷ muội bị đưa lên lầu,ép đóng cửa lại. Một bức màn màu đen dài không biết lấy từ đâu kéo căng bọc lại toàn bộ cánh cửa của Hoa Lâu,không để bất kì một ánh sáng bên ngoài nào lọt vào. Kẻ nhiều chuyện muốn hóng chuyện cũng không hề có cơ hội nghe ngóng. Hoa Lâu lúc này,được canh chừng nghiêm ngặt từ trong ra ngoài,không có lấy một kẽ hở.

Phong Nghiên mặt mày vui vẻ rạng rỡ nhưng ai biết,tâm như tấm than hồng ngày ngày âm ỉ cháy,chỉ đợi lúc này mà bùng phát.

Vương Nhã Hân vẫn đang ôm lấy thành lan can nhìn xuống. một hắc y nhân,người của Tòa Bảo Các khẽ giọng nhắc nhở:

- Tiểu cô nương,ngươi cũng đi vào đi.

- Ngươi có tư cách nói chuyện với ta sao? Quỳ xuống.

- Ư...khư..hộc...

Không chỉ một,mà toàn bộ hắc y nhân đều hai chân khuỵu xuống,hai tay chạm nền,đồng loạt thổ huyết.

- Nhất...nhất trụ...khụ...Xin..xin người...

- Nhã Hân,đừng làm khó người của ta.

Phong Nghiên yêu cầu. Nàng chỉ cười,thu lại nội lực rồi đem đám hồ điệp kia ra trị thương cho từng người.

- Fufu ~ Hiếm khi được diện kiến kẻ xảo quyệt nhất tứ châu,ta không thể hiện chút bản lĩnh,thì làm sao bảo vệ được cái Hoa Lâu đáng yêu này của ngươi?

Nhã Hân nhẹ nhàng tiếp đất,tùy hứng chọc chọc lên người của Phong Nghiên. Phong Nghiên như bức bình phong,bày ra biểu cảm bất lực nhẫn nhấn đầu của Nhã Hân xuống.

Nàng càng được đà làm tới,vòng ra đằng sau,ôm chặt lấy cổ của y,đưa ánh mắt kinh thường đầy cợt nhả về phía Âu Dương Lân mà cảm thán:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.