Vương Nhã Hân chơi đùa chán với Phong Nghiên rồi mới bước về phía Hoa Uyển Linh,giúp đỡ một chút,cuối cùng làm ném cho nam nhân nhàn rỗi ở kia chăm sóc nàng ta.Chịu lực kém như vậy,làm sao sử dụng được vòng Càn Khôn của ta cơ chứ? Một chút xíu mà cũng ngất được.
Nhã Hân ngồi xuống chiếc ghế đặt gần đó. Lúc này Âu Dương Lân mới như sực tỉnh,hô hấp gấp gáp. Máu từ hốc mắt chảy xuống không ngừng. Y nhận ra,bản thân đã chọc vào người không thể chọc. Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Tuy nhiên,một tiểu cô nương chỉ chừng 14-15 tuổi,tại sao lại phát ra khí lực mạnh mẽ tới mức này. Lại nói,Tòa Bảo Các làm cách nào có thể chiêu mộ được một nhân tài kiệt xuất..Không..là một tiểu quái vật mới đúng..
- Không biết,cao danh quý tánh của tiểu cô nương là gì?Lân Mỗ ngạo mạn tự ý làm càn,động tới Hoa Lâu chủ.Hi vọng tiểu cô nương bỏ qua. Khi trở về,ta chắc chắn cho người tới đền bù xứng đáng.
- Vương Nhã Hân,nhất trụ Tòa Bảo Các. Nói ra thì có rất ít kẻ biết tới ta a. Dù sao ta cũng chỉ mới nhậm chức không lâu. Khiến Âu Dương thừa tướng phải nhọc lòng đoán mò rồi.
“Nhất..nhất trụ..?. Người này là nhất trụ mới nhậm chức u? Không thể nào...”
- Âu Dương thừa tướng à,lão giữ đồ của ta hơi lâu rồi đấy
Giọng Nhã Hân thấp trầm dễ nghe,bắt lỗi Âu Dương Lân. Âu Dương Lân luống cuống. Tính ra đây là lần đầu tiên chạm mặt tiểu quái vật này. Lại nói lão giữ đồ của nàng ta. Có chút hồ đồ rồi.
Vương Nhã Hân ngoắc ngoắc tay. Cốt Tử Lâu từ trong không trung thoát ra,bay về phía nàng. Âu Dương Lân có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi thất kinh của những oan hồn trên Cốt Tử Lâu. Nhưng mạch liên kết đó nhanh chóng bị cắt đứt ngay sau khi nàng chạm tay vào nó.
- A Mãng rất tức giận vì ngươi bỏ nhà đi lêu lổng đó,biết không? Lần này ta xem a,liệu ngươi bị xử lí ra sao.
- Chủ nhân..hức..ta không dám nữa đâu...
Mấy người có mặt,bị dọa cho ngu luôn. Là bọn họ vừa nghe thấy Cốt Tử Lâu rên rỉ van xin có phải không? Còn một miệng gọi nữ nhân kia là chủ nhân.Từ trong cổ áo nàng,một hắc xà nhỏ bé bò ra,há miệng thật lớn,mổ về phía Cốt Tử Lâu một cái. Sợi trường tiên co rúm thân lại,hình hài khó hiểu,tiếng khóc thê lương liên tục van xin tha mạng.
- Câm miệng.
- Hức..dạ..chủ nhân..
Nhã Hân bất mãn ném Cốt Tử Lâu sang một bên.Hắc xà bò trên nền đất,dùng đuôi bao lấy Cốt Tử Lâu vật qua vật lại như một cách để trách phạt.
- Không nghĩ sẽ tìm được nó ở chỗ ngươi. Nói ta nghe xem,tại sao lại tới Hoa Lâu của ta làm loạn? Tiểu cô nương ta ham chơi và ghét nhất là bị quấy rầy. Ngươi nhìn xem a? Ngươi đánh tiểu lâu chủ xinh đẹp nhà ta thành ra bộ dạng thế kia. Âu Dương thừa tướng,ngươi nói ta nên xử trí ra sao?
- Là Lân mỗ có mắt không nhìn thấy thái sơn. Xin Nhất trụ tha mạng.
- Thật ra tội của ngươi cũng không có lớn như vậy. Có điều..fufu..sao ngươi dám cho binh tới chiếm lấy ngôi vị thái tử của ái nhân nhà ta a?
- Ái..ái nhân?
- Nhiếp Khương Dương là tướng công của ta a? Âu Dương Lân, ngươi đã ngộ ra được điều gì hay chưa?
- ......
- A Mãng rất tức giận vì ngươi bỏ nhà đi lêu lổng đó,biết không? Lần này ta xem a,liệu ngươi bị xử lí ra sao.
Phong Nghiên ngẩn người. Nói sao,tiểu nha đầu này trước giờ bất cần,chỉ trong một buổi tối xông tới chỗ y đòi giết bằng được Âu Dương Lân,cùng đám người Âu Dương Nguyền Nguyệt và Nhiếp Hỏa An. Y phải hết lời khuyên,Tòa Bảo Các trước giờ không tự ý xen vào mấy chuyện đại cuộc của hoàng tộc. Y vạch sẵn ra một kế sách,ngồi thỏa hiệp hết ba canh giờ,nha đầu ương bướng kia mới chịu đồng ý.