- Dương...Đắc Kỳ...
- Công tử - Nhã Hân nhoẻn miệng cười - Là huynh sao?
- Tiểu quỷ,theo ta về nhà.
- Công tử,chớ phi lễ - Nhã Hân giật tay - Ta tên Vương Nhã Hân,là ca kĩ của Hoa Lâu. Huynh đang nhận nhầm ai ư? Nhã Hân vô cùng đau lòng a.
- Dương Đắc Kỳ, hoặc là muội theo ta về,hoặc ta liều chết với Hoa Uyển Linh để đem muội về.
- Công tử,Nhã Hân nhường người một bước không có nghĩa công tử được tiến một bước. Nếu ngài dám phi lễ với Nhã Hân một lần nữa,đừng trách Hoa Lâu ra tay độc ác.
- Muội....
- TRÁNH...XA..TỶ TỶ XINH ĐẸP.. CỦA TA RA...
Trịnh Yến từ đâu phi tới,đạp cho Nhiếp Khương Dương một cước nhưng không may bị hắn chụp được chân. Nhã Hân ôm trán ngán ngẩm:
- Thả muội ấy ra.
Vốn biết Trịnh Yến là một con sâu nhỏ thích gây chuyện có tiếng ở Cao Ly quốc. Nha đầu muốn có gì là phải có đó. Thứ nha đầu không thiếu nhất chính là bản mặt cực dày để ăn vạ. Xuất thân là công chúa cao quý,nhưng từ nhỏ theo ca ca lên núi tu luyện thành ra bản tính như lũ quỷ ngoài chợ. Đến hoàng đế Cao Ly quốc cũng phải sợ đứa con gái nhỏ này.
Nhã Hân vì muốn tránh họa mà khi nãy đã hết sức chiều lòng nha đầu ương bướng khó trị trước mặt. Rồi rốt cuộc tại sao lại quay lại.
Nhiếp Khương Dương lạnh lùng thả tay. Cả thân hình nhỏ bé của cô công chúa 12 tuổi rất chi là dị. Mông tiếp đất,hay chân dựng thẳng lên trời,đôi mắt tức giận căm phẫn nhìn nam nhân.Mối quan hệ giữa Lưu Ly và Cao Ly vừa mới được thành lập.Nhiếp Khương Dương, huynh cũng thật là...
Nhã Hân chính là không còn gì để bình luận. Khương Dương vẫn không thay đổi. Kẻ nào mà cản đường,bất kể già trẻ gái trai,hắn đều không kiêng nể. Vả lại Nhã Hân cũng chưa từng nhìn thấy hắn đối xử ôn nhu ấm áp với bất kì nữ nhân hay nam nhân nào khác.
- Ngươi dám khi dễ ta..- Trịnh Yến tức giận hét lên - Ta liều với ngươi.
- Muội..qua đây..Không được vô lễ..Không được gây chuyện trước cửa Hoa Lâu..Có rất nhiều người đang nhìn. Đừng phá chuyện làm ăn của bọn ta.
Nhã Hân một tay che mặt,một tay xách cổ áo Trịnh Yến kéo về phía mình.
- Nể mặt tỷ tỷ xinh đẹp,ta tha cho ngươi một mạng..Hứ..
- .....
- Đắc Kỳ,theo ta trở về.
- Công tử a,ta....Tránh ra!!
Nhã Hân chợt hét lớn,một tay bao bọc Trịnh Yến, một tay hất Nhiếp Khương Dương ra xa một đoạn,khiến hắn bất ngờ ngã ra phía sau,đầu đập vào cột lớn. Thấy vệt máu đang chảy rỉ ra nơi đỉnh đầu của Nhiếp Khương Dương, hai mắt nàng cay cay ướt lệ,bỏ mặc mọi thứ chạy về phía hắn,vội dùng khăn tay lau trước giúp hắn.
- Huynh thấy sao rồi? Đau lắm đúng không? Ta xin lỗi...
- Không được khóc. Ngoan..
Nhìn chuỗi ám khí bằng băng cắm sâu trên nền đất,Nhã Hân tức giận ngút trời,rồi lại quay qua vết thương của nam nhân mình yêu...Kẻ nào..rốt cuộc là kẻ nào chứ?
- Tân vương của hồ Tử Huyết cũng chỉ tới thế này thôi a? Thật khiến bổn công tử thất vọng.
- .....
- Khương Dương, nhắm mắt lại. Ngoan ngoãn chờ muội ở đây. Những lời hắn nói,tuyệt không được tin.
- Được..
Tay Khương Dương vẫn nắm chặt váy áo của Nhã Hân. Nàng hôn nhẹ lên trán hắn khẽ trấn an:
- Chờ muội.
- Vẫn còn thời gian lo cho người khác. Tiểu vương,ngươi cũng thật ngạo mạn.
Sau khi phong bế thị giác của Khương Dương, Nhã Hân toàn thân tỏa ra một luồng hắc khí điên cuồng ngăn chặn công kích của nam nhân kia. Gương mặt thanh tú của nam nhân ẩn hiện năm vệt cào rướm máu,nhưng chỉ trong phút chốc liền biến mất. Thần tiên đánh nhau,chúng người phàm không chịu được uy áp mà toàn bộ đều ngất hết.
- Tiểu vương,ngươi cũng lợi hại lắm. Ta thu lại lời nói ban nãy.
- .....
- Nha đầu,sao ngươi lại không nói bất kì một câu nào..
Nam nhân độc thoại nãy giờ có chút tức tối trong lòng mà trách cứ Nhã Hân. Nhã Hân ngược lại không rảnh rỗi như vậy,năm lần bảy lượt đả thương nam nhân. Độc ngấm vào da thịt nam nhân nhưng một chút tác dụng cũng không có,tuy nhiên,vết thương không cách nào khép miệng. Nhã Hân cũng dần mất bình tĩnh,mong muốn đoạt mạng nam nhân càng sớm càng tốt xuất hiện trong từng động tác.Nét mặt Tào Thanh Tử cũng có chút bất ổn.
- Nha đầu,dừng tay. Ta không chơi với ngươi nữa.
- .....
Không hiểu bằng cách nào,nam nhân biến mất giữa không trung. Nhã Hân dùng mọi phương thức dò tìm cũng không dò ra được khí tức của Tào Thanh Từ. Trên mặt đất chỉ còn vương lại vài tảng băng lớn,đến những bông tuyết tại khu vực y đứng cũng ngừng rơi,hoàn toàn đông cứng lại.
Hai người đánh nhau đến long trời nở đất,trời sinh dị tượng,sấm chớp rền vang khắp tứ châu đại lục. Những bậc cao thủ đang đuổi tới nơi.Nhã Hân không có thời gian quản thêm nữa,lập tức chạy trốn.Nàng liếc về phía Nhiếp Khương Dương với vẻ mặt nuối tiếc,sau mất hút trong màn tuyết trắng.