Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 82: Chương 82




- Nha đầu đó thật là..ra tay cũng thật độc ác...

Tào Thang Từ ngồi bên bờ suối,mạnh tay róc những miếng thịt nơi nhiễm độc quăng ra chỗ khác.Một nam nhân khác đứng trên cành cây,vẻ mặt không vui,đoán chừng chờ đã lâu,nhẹ nhàng tiếp đất,mạnh tay đá Tào Thanh Từ một cước khiến y ngã dúi dụi trên lòng suối.

- Ngươi..Nhiếp Thiên La..Ta là người bị thương đó!!! Ngươi có biết hai chữ “thương xót “ viết như thế nào không hả?

- Ngươi dám ám toán muội ấy? - Nhiếp Thiên La trừng mắt

- Ngươi...Ta làm bạn với ngươi hơn 12 vạn năm. Ngươi vì một nữ nhân mới gặp qua vài lần mà giờ đánh cả ta.??? Muội ấy thậm chí còn không biết ngươi là ai. Ngươi...

Lời Tào Thanh Từ còn nói chưa xong,từ dưới mặt nước không ngừng hiện lên những bộ tử thi,hết kéo tay rồi kéo chân,cuối cùng là kéo Tào Thanh Từ chìm vào lòng đất. Nhiếp Thiên La đứng trên bờ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng. Tào Thanh Từ, ngươi chết cũng đáng.

Hai người một người là vương của Hỏa Liêm Ngạn,một là chủ của thác Ma Sát,một nóng một lạnh biết nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nghe tin hồ Tử Huyết bỏ trống vạn năm nay lại xuất hiện chủ mới,khiến họ vô cùng tò mò mà muốn tìm ra tung tích. Dù sao giữa họ cũng có một chút liên kết,cũng bởi đều là những kẻ được chọn để cai quản những vùng đất chí tử,không cho phép người phàm đến gần để nghịch thiên cải mệnh.

Hồ Tử Huyết, sơn động Hỏa Liêm Ngạn cùng thác Ma Sát đều là những dấu tích của thiên đế sau khi chịu qua vô sô thiên kiếp mà để lại. Đã từng có một đoạn lịch sử đen tối của nhân loại. Bọn chúng vì lợi ích riêng của cá nhân,bất chấp luân thường đạo lí,tàn sát đồng loại thậm chí cả ruột thịt chí tử cũng không buông tha chỉ bởi hai chữ “tham vọng“. Thiên đế nổi giận,sai ba sát thần bên cạnh mình xuống canh gác,đồng thời thu lại toàn bộ những gì lũ loài người phàm phu tục tử đã lấy được.

Nhân gian từ đó mới không còn chiến tranh,mới không còn chết chóc,dân chúng không còn lầm than khi phải tắm trong bể máu. Sát thần có nhiệm vụ và sứ mệnh riêng của sát thần. Nhiếp Thiên La và Tào Thanh Từ quen biết nhau từ khi nhận nhiệm vụ canh gác. Còn Đắc Kỳ thì khác. Nghe nói nàng là huyết nhục của Sát thần ngày trước,rời bỏ hồ Tử Huyết ra ngoài dạo chơi,kết cục thế nào lại đi yêu đương với loài người.Dĩ nhiên Sát thần ấy đã bị Thiên đế trừng phạt.Hồ Tử Huyết từ đó bỏ trống.

Cách đây khoảng hai năm,nghe được tiếng gọi vọng trong hồ Tử Huyết sai khiến và điều khiển,nghiễm nhiên trở thành Sát Thần trẻ nhất. Chỉ có điều,chưa biết tài năng đến đâu. Có thể tận dụng triệt để chất độc đến Thiên đế cũng phải sợ lấy từ Kim Cương Kê Quan Mãng,Đắc Kỳ cũng không đến nỗi nào.

Lần này khó khăn lắm mới được Thiên đế cho phép rời khỏi cấm địa ra ngoài,một phần là để thử thực lực của tân Sát thần,hai là tìm hiểu nguyên nhân tại sao Sát thần tùy tiện rời khỏi cấm địa lại không bị phản phệ. E rằng điều này chỉ có nha đầu hiểu rõ. Vốn định dùng thực lực chèn ép,mang nàng về để dò hỏi. Kết cục lại bị Tào Thanh Từ phá hoại.Tào Thanh Từ, đáng chết.

- Nhiếp Thiên La... ngươi..ngươi đợi đó cho ta...hết thời gian rồi..ta cũng phải về thôi..

Tào Thanh Từ thất thểu bò lên mặt đất,cả người nằm lăn trên thảm cỏ xanh mát.Nha đầu,chuyện ngày hôm nay,ta sẽ tính lên cả người của ngươi. Nhiếp Thiên La chưa từng ra tay độc ác như vậy với ta.

Tào Thanh Từ dòng huyết lệ nhanh chóng nuốt chửng,biến mất không còn một chút vết tích.

- Nha đầu,sớm thôi..chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.